Chương 16: Rót rượu

Thế nhưng, Úc Noãn chỉ nói với hắn một câu, hắn liền lập tức trả lời nàng.

Mặc dù chỉ có ngắn gọn bốn chữ, nhưng trực giác của phụ nữ luôn luôn rất nhạy cảm.

Úc Noãn không có gì muốn nói với hắn, đang định đi khỏi thì nghe thấy có người ở sau gọi nàng. Âm thanh của người này rất to rõ, giống như sợ nàng quay đầu đi mất. Úc Noãn quay đầu thì thấy Tần Khắc Chi…. Hắn ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được Chu Đại thiếu gia dùng hết sức lực đẩy tới.

Nàng nhìn chăm chú vào hắn, có hơi nhíu mày. Nàng phát hiện tình huống của Tần Khắc Chi rất không tốt. Nửa khuôn mặt bị bầm dập, chân được một miếng gỗ cố định, dường như miệng có chút lệch, nhìn qua quả thật vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, nhưng Tần thế tử chỉ nhìn mỗi Úc Noãn, dường như một chút cũng không nhận ra bản thân có cái gì không ổn, ôn nhu chân thành nói: “Úc Đại tiểu thư tới, sao lại đứng ở đây vậy?”

Hắn nghe thấy Úc Noãn tới, chờ mãi chờ mãi cũng không thấy nàng. Hắn mới nghe đám hạ nhân nói Úc Noãn bị Đại tiểu thư ngăn lại.

Muội muội hắn là cọp mẹ ăn thịt người không nhả xương. Úc Đại tiểu thư rất nhu nhược, làm sao có thể đấu lại? Huống chi còn có cái tên Chu Hàm kia, tất nhiên Úc Đại tiểu thư không thể xoay sở nổi rồi!

Mặc dù mặt mũi hắn bầm dập, tay chân lại không tiện, cũng phải tới để giải cứu nàng!

Nàng đành phải rũ mắt, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm sợi tóc vén qua sau tai, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, ôn nhu, ánh mắt nhàn nhạt, giống như có chút lo lắng nói: “Khắc Chi ca ca, ta đến để thăm huynh, sao huynh lại ra đây, vết thương còn chưa tốt hơn đâu.”

Một tiếng Khắc Chi ca ca khiến hốc mắt hắn bùng lên ngọn lửa nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm miệng nàng: “Biết nàng đã đến nên ta không yên tâm hắn.”

Nói xong lại liếc mắt nhìn Chu Hàm một cái xem như cảnh cáo.

Úc Noãn mỉm cười ôn nhu, có chút e lệ nói: “Ta cũng đâu yếu ớt như vậy, Khắc Chi ca ca quá lo lắng rồi.”

Chu Đại thiếu gia cũng liếc mắt nhìn Chu Hàm một cái, ha hả cười lạnh một tiếng.

Trong lúc đó mạch nước ngầm trong những người ở đây bắt đầu khởi động, chỉ có Tần Khắc Chi vẫn nói chuyện bình thường.

Hắn nói: “Nàng còn chưa từng gặp qua phụ thân ta phải không? Hôm nay ông ấy trùng hợp cũng ở trong phủ, ta đưa nàng đi gặp.”

Tần Uyển Khanh nhíu mày nói: “Chỉ sợ không thỏa đáng, phụ thân công việc bề bộn, cũng không có thời gian gặp người không quan trọng.”

Tần Khắc Chi ngồi trên ghế xua tay nói: “Không đến mức đó, chỉ gặp một lát thì vẫn có thể.”

Vì thế Úc Noãn liền thuận theo đi gặp Sùng Bắc Hầu danh tiếng lẫy lừng.

Sùng Bắc Hầu tinh thần quắc thước, mạnh mẽ mà uy vũ, cặp mắt nhỏ nhưng tinh thông, khi nói chuyện lại có cảm giác hung ác nham hiểm. May mắn loại cảm giác này cũng không quá rõ ràng.

Nhưng hôm nay Sùng Bắc Hầu dường như có chút kỳ quái, nói hai câu ánh mắt liếc sang bên cạnh hai cái. Nói chuyện cũng không đáp lại, khiến cho Tần Khắc Chi cũng có chút khẩn trương.

Vẻ mặt hắn lo lắng nói: “Phụ thân, người làm sao vậy, chẳng lẽ chứng đau đầu lại tái phát sao?”

Chu Đại thiếu nhanh nhạy nói: “Trùng hợp là hôm nay ta có đem rượu gừng đến, muốn dùng cho Khắc Chi huynh lưu thông khí huyết. Hầu gia uống chút rượu có lẽ sẽ khỏe hơn.”

Hắn nói xong lại thành thục sai sử thứ đệ, trừng mắt mặt lạnh nói: “Còn không mau đi lấy rượu rót cho Hầu gia, đây chính là phúc phận của ngươi!”

Trên mặt Sùng Bắc Hầu có chút kỳ quái, lập tức ngăn cản nói: “Không cần! Sao có thể để cho……”

Chu Đại thiếu nghe ông ta nói như vậy còn tưởng rằng Sùng Bắc Hầu coi trọng hắn, nghĩ thầm tuy nhà mình ngày càng nghèo túng, may mà hắn cũng tính là có tiền đồ. Nếu có thể được Hầu gia ưu ái, cũng có thể tranh một chút thể diện, vì thế vội vàng sai sử nói: “Chỉ là rượu mà thôi, ngày mai vãn bối lại kêu gã sai vặt mang đến nữa!”

Khi nói chuyện, Chu Hàm đã rót rượu cho Sùng Bắc Hầu. Ngón tay thon dài rót hoàn hảo nửa ly, lại đem bầu rượu để sang một bên, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt đen nhàn nhạt.

Sắc mặt Sùng Bắc Hầu ngày càng kỳ quái, tay bưng chén rượu có hơi hoảng, nhưng vẫn vững vàng uống xong một ly. Chu Hàm tựa như rất thức thời, không đợi Chu Đại thiếu gia lên tiếng lại rót một ly. Sùng Bắc Hầu dừng lại một chút, không chút do dự lại uống một ly, hơn nữa cũng không làm bộ làm tịch mà một hơi uống sạch.

Như thế người cứ rót ta cứ uống, qua gần mười ly, Sùng Bắc Hầu cũng không thể không căng da đầu tiếp tục uống, Chu Hàm lại không chút do dự rót rượu.

Mấy tiểu bối ngồi xem bên cạnh đều ngây ngẩn cả người.

Hôm nay có chuyện không bình thường, Sùng Bắc Hầu lại cho Chu thiếu gia mặt mũi như vậy?

Khuôn mặt già nghẹn đến mức xanh tím, cư nhiên vẫn còn uống?

Chẳng lẽ, Chu gia đã được thăng chức, lên như diều gặp gió? Không có đạo lý nha.

Chu Đại thiếu gia càng nhìn càng cao hứng, mặt mày hồng hào nói: “Hầu gia, không bằng người uống thêm một ly, rượu gừng này là…”

Sùng Bắc Hầu đã uống đến mặt đỏ tai hồng, dường như rất vội vội vàng vàng cự tuyệt nói: “Không cần!”

Chu Đại thiếu gia có chút tiếc nuối nói: “Vậy được, ngày mai vãn bối lại cho người đưa rượu tới.”

Sùng Bắc Hầu cau mày nhìn hắn, dường như không cho hắn chút mặt mũi nào, nhàn nhạt nói: “Không cần. Ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, không tiếp mọi người nữa.”

Lúc này, Tần Khắc Chi dường như có chút nóng nảy, làm mặt quỷ đối với cha hắn: “Phụ thân, người có phải là đã quên một chuyện rồi hay không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Sùng Bắc Hầu: Nhi tử hố cha mmp(*)

(*): Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng

Tần Khắc Chi: Phụ thân không thương ta!