Chương 2: Giáo sư Ôn

Editor: BemBem

Buổi tối Thẩm Thanh nhận được lời mời xác nhận kết bạn trên wechat, cái này chắc chắn là của giáo sư Ôn gửi tới, người này làm việc khá nhanh, mới buổi sáng bà Lâm nói muốn giới thiệu cho hai người làm quen mà buổi tối vị giáo sư này đã gửi lời mời xác nhận bạn bè cho cô rồi.

Sau khi cô ấn xác nhận thêm bạn tốt, cô nhìn ảnh đại diện của người kia, trong ảnh là hình dáng một người đàn ông được chụp từ phía sau, người đàn ông cao lớn đứng trong ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn đỏ thẫm giống như một bức tranh, trở thành nền cho người đàn ông đó.

Cô không biết tấm ảnh đại diện trên wechat này có phải của vị giáo sư kia không, Thẩm Thanh nhìn tên wechat của giáo sư Ôn là WMY.

Cô chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù sao cũng đã hứa với mẹ cô sẽ tìm một người đàn ông để nói chuyện yêu đương, nếu không bà Lâm nhìn thấy dì Trần bên cạnh sắp sinh cháu gái, rồi nhìn lại cô chắc bà tức điên mất.

Thẩm Thanh vừa mới tắm xong, cô vén tóc ra sau tai, khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên hồng hào, cô nhìn ảnh đại diện vị giáo sư kia rồi suy nghĩ xem mình nên nói cái gì, nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn cô một bước.

WMY: "Xin chào, tôi là Ôn Minh Viễn."

Lời nói ngắn gọn, sạch sẽ, người đối diện không phải là một lão trung liên hơn ba mươi tuổi đấy chứ? Cô hoảng sợ.

Nghĩ lại cũng thấy lạ, một người lên chức giáo sư sao có thể vẫn còn trẻ được, cô cũng không biết bộ dạng vị giáo sư kia như thế nào.

Thẩm Thanh cũng là người có mười phần nhan sắc, chỉ cần lớn lên có chút ưa nhìn cũng không thành vấn đề lớn, nhưng nhan sắc cũng là cái quan trọng, hơn nữa cô cũng chưa có tính đến việc kết hôn với vị giáo sư này, ai mà không có vài lần đi xem mắt chứ?

Cô xoa xoa tóc, lau những giọt nước trên tay đi rồi gõ trả lời: "Xin chào, tôi là Thẩm Thanh."

Sau khi gửi đi, cô không biết phải nói gì tiếp theo, tự nhiên cạn lời, may mắn là đây không phải là đi xem mắt, nếu không Thẩm Thanh sẽ xấu hổ chết mất, dù sao cái loại chuyện này thực sự rất gượng gạo.

Cứ tưởng tượng, hai người đang ngồi trong quán cà phê, giáo sư Ôn ngồi đối diện tự giới thiệu bản thân một cách nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc giới thiệu bản thân. Cái hoàn cảnh này cũng kỳ lạ quá.

Người đàn ông ở đầy bên kia hình như không để ý đến cô, chắc hẳn là đang bận gì đó, dù sao giáo sư cũng có rất nhiều việc.

Thẩm Thanh đợi một lúc, thấy tóc sắp khô, cô vén ra sau tai, cô buồn ngủ không nhịn được nữa, ôm chăn chuẩn bị đi gặp Chu công thì âm thanh thông báo wechat lại vang lên, vang lên một tiếng phá giấc mộng đẹp của cô.

"Em ngủ chưa? Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi bận làm số liệu, tôi nghe nói em bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©?"

Thẩm Thanh đang chập chờn chìm vào giấc ngủ, di động thiếu chút nữa trượt xuống, cô mơ hồ nhìn thấy một hàng chữ, "Thẩm tiểu thư, em rất có gan đó, kỳ thực bán loại đồ chơi đó cũng không có gì, Tìиɧ ɖu͙© bình thường như uống nước, em còn là một cô gái mà lại chịu đi làm mấy thứ này, xem ra em rất dũng cảm."

Tìиɧ ɖu͙© bình thường như uống nước.

Đây là quan điểm lâu đời của Thẩm Thanh, mọi người hình như luôn nghĩ khác về tìиɧ ɖu͙©, họ luôn nghĩ tìиɧ ɖu͙© giống như một con thú dữ và dòng nước lũ, sau khi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙© thì họ lại quay ra khịt mũi khinh bỉ, họ nghĩ tìиɧ ɖu͙© chỉ là để sinh sản vậy.

Hầu hết phụ nữ Trung Quốc đều chưa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙©, thậm chí còn có người trong đời sống tìиɧ ɖu͙© chưa bao giờ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trong đời.

Khi còn học đại học, cô mới bắt đầu học sử dụng đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, trong đêm khuya thanh vắng, Thẩm Thanh thích nhất dùng đồ có màu hồng nhạt và nhiều loại màu sắc khác nhau để thỏa mãn chính mình.

Cảm giác rung rung mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ cơ thể, chỉ cần một bộ phim AV, từ từ thả lỏng cơ thể, và sau đó thứ đồ chơi kia dính chặt lấy cô bé mềm mại của cô.

Ở bên ngoài cửa huyệt cái thứ đồ chơi kia rung từ chậm đến nhanh làm dây thần kinh của cô như bị kí©h thí©ɧ, chẳng mấy chốc đã cao trào.

Thẩm Thanh thở hổn hển, cơ thể tê dại, lúc đó cô mới nhận ra cảm giác sung sướиɠ khi thủ da^ʍ bản thân mình là gì, kɧoáı ©ảʍ dần mất kiểm soát, từng tầng từng lớp rung mãnh liệt nó làm cô như phát điên lên.

Sau đó, sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu ra ngoài kinh doanh đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Cô không có lòng tham, cô chỉ nghĩ muốn có nhiều cô gái có thể tự đánh thức được ham muốn tìиɧ ɖu͙© của họ, họ cần phải hiểu những điểm nhạy cảm của họ và biết rằng thủ da^ʍ thực sự có thể rất hạnh phúc.

Thẩm Thanh tự cho rằng mình không phải một người có tài năng gì, nhưng trong suốt những năm qua, cô luôn cố gắng làm những gì mình thích.

Vì vậy, khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Minh Viễn, trái tim cô đột nhiên đập mạnh một chút, não bộ co quắp lại, cô liền phát giọng nói rồi ấn gửi đi, "Vậy một cô gái thích thủ da^ʍ thì anh có ý kiến gì không?"

Hahahaha, Thẩm Thanh vốn chỉ muốn đối phó với mẹ cô, không nghĩ tới lại mất cả chì lẫn chài.