Chương 1: Cửa hàng bán đồ chơi tình thú

Editor: BemBem.

Sáng sớm, Thẩm Thanh đang say giấc nồng, nhưng lại bị khí tức trên người bà Lâm làm cho tỉnh ngủ.

Cô đang mộng xuân, trong giấc mộng cô mơ thấy một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang đâm mạnh vào cô bé của cô hết lần này đến lần khác.

Đến lúc cô sắp được lêи đỉиɦ thì lại bị bà Lâm đánh thức.

Đáng tiếc quá đi!

Tuy nhiên, bà Lâm, người đã quấy rầy giấc mơ của cô không hề cảm thấy áy náy chút nào, mà cảm thấy Thẩm Thanh quá lười biếng, chắc bà phải nhanh chóng dạy dỗ lại cô thôi.

Thẩm Thanh uể oải đứng dậy xuống giường, đũng qυầи ɭóŧ chứa đầy dâʍ ɖị©ɧ, hình như nó chảy ra lúc cô mộng xuân hồi nãy thì phải.

Tại sao cô lại có thể thèm khát như vậy được? Cái mộng xuân mơ hồ vừa rồi ngay cả ánh mắt người đàn ông kia cô cũng không nhìn thấy.

Cô năm nay mới 25 tuổi, nhưng đã độc thân nhiều năm, không có đời sống tìиɧ ɖu͙©, cô có một cửa hàng bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Thẩm Thanh ngẫm lại, chắc là bởi vì cô bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙© quá nhiều cho nên tính tình có hơi nóng nảy, khí huyết quá nhiều, cho nên mới mộng xuân.

Cái này gọi là gì?

Chắc gọi là mộng xuân đi.

Bên kia thấy Thẩm Thanh uể oải không muốn xuống giường, bên này bà lâm hùng hùng hổ hổ tức giận.

Bà Lâm rất không hài lòng về công việc của cô, bà thường nói, con gái có nhiều đồ chơi tìиɧ ɖu͙© ở nhà, trong tương lai nếu mọi người nhìn thấy thứ đồ đó, bà sợ sau này con bà sẽ không thể lấy được chồng.

Nhưng bà Lâm cũng chỉ hùng hùng hổ hổ tức giận mà thôi, bà vẫn rất yêu thương Thẩm Thanh.

Mỗi lần bà Lâm nói đến chuyện này, Thẩm Thanh chỉ ậm ừ vài câu cho qua, lời nói của bà như vào tai phải rồi lại ra tai trái của Thẩm Thanh vậy.

Cô không nghĩ bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙© là điều đáng xấu hổ, giống như chuyện chăn gối đều là chuyện bình thường như ăn với ngủ, mà cũng làm gì có ai chưa từng có ý tưởng lạ nào?

Cô đứng dậy đánh răng rồi lê chân ra ngoài, nhìn thấy bà Lâm đang lẩm bẩm, cô lại rồi tựa đầu lên vai bà, "Mẹ, sáng nay tâm trạng không được tốt sao?"

Mẹ cô hừ một tiếng, "Tâm trạng không tốt thì sao? Con gái dì Trần ở bên cạnh đó, bé hơn con có hai tuổi mà đã mang thai rồi." Bà Lâm vừa nói vừa múc cháo, "Nếu con sớm không tìm người để gả đi thì mẹ sẽ vứt hết mấy thứ đồ linh tinh của con ra ngoài."

Thẩm Thanh cười đổi chủ đề, "Mẹ, cháo sáng nay mẹ nấu ngon lắm, cũng không cần nhai, mềm mềm rất ngon miệng."

Bà Lâm có một nhược điểm là bà rất hay nhanh quên, chỉ cần nói đến đề tài khác một chút là bà đã nhanh chóng quên mất rồi.

Bà Lâm gần như quên mất những gì mình nói trước đó. Nhưng lần này, bà Lâm dường như bị dì Trần nhà bên cạnh kí©h thí©ɧ, tư duy cũng trở nên nhanh nhạy hơn.

Bà Lâm sắc bén nhìn cô chằm chằm, "Đừng có cố đổi chủ đề, khi nào thì dẫn một người về cho mẹ xem mắt đây?"

"Mẹ à, tình yêu không phải là phụ thuộc vào duyên số sao? Làm thế nào mà có thể tìm được người mình thích dễ dàng như vậy được. Con sẽ tìm, sẽ không làm mẹ thất vọng đâu, có được không mẹ?"

Bà Lâm như sắp nổ tung, "Con suất ngày làm việc ở nhà, bảy tám mươi tuổi cũng không tìm được một người!"

Nói đến công việc hiện tại của cô bà Lâm có chút giận dữ, con bà là một sinh viên giỏi của một trường đại học nổi tiếng, nhưng sau khi tốt nghiệp không làm việc gì tử tế lại ra ngoài mở cửa hàng bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©. Đã thế lúc ở bên ngoài còn không biết xấu hổ nói mình bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Bà Lâm cằn nhằn liên miên xong còn nói tới mình ngậm đắng nuốt cay dạy dỗ, kiếm tiền nuôi cô ăn học.

Thẩm Thanh chịu không nổi, cô ăn xong ngụm cháo cuối cùng, đặt bát sứ xuống, liếc mắt nhìn bà Lâm, "Mẹ, nếu mẹ có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa."

Bà Lâm hai mắt sáng lên, nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương hơn, bà khác hẳn với bà mẹ đơn thân đang khóc lóc than thở vừa rồi.

"Ở trường học của mẹ có một vị giáo sư mới được điều tới, không nói đến việc người ta là một người đứng đắn, tử tế, có học thức, gia đình cậu ấy cũng toàn là người có tri thức, điều quan trọng nhất là mới còn trẻ mà cậu ấy đã trở thành giáo sư rồi."

Trường của bà Lâm cũng là một trường đại học top đầu, gần giống với trường đại học trước đây của Thẩm Thanh, đều là trường đại học nổi tiếng ở Đường Thành.

"Lâm nữ sĩ, xin hãy nói trọng điểm đi ạ."

Bà Lâm nói nửa ngày thì cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: "Mẹ muốn hai người làm quen với nhau, hai đứa đều rất trẻ tuổi, có thêm một vài mối quan hệ nữa thì cũng tốt, nhưng nếu hai đứa hợp nhau, có thể ở bên nhau thì còn tốt hơn."

“Mẹ, mẹ cứ nói xa, mẹ cứ nói thẳng ngày gặp mặt đi.” Thẩm Thanh nghĩ thầm, cũng chỉ có mẹ cô mới có suy nghĩ như vậy.

Bà Lâm ôn nhu nhìn cô, lúc này mới nhìn Thẩm Thanh vô cùng hòa nhã, "Mẹ đã xin giúp con wechat rồi, con đừng vội gặp cậu ấy, cậu ấy đang đi Lăng Thành tham dự hội thảo, còn hơn mười ngày nữa mới trở về."

Cũng may mẹ cô không yêu cầu cô đi xem mặt ngay, nếu không trái tim nhỏ bé của cô sẽ không chịu nổi mất.

"Được rồi, con sẽ đáp ứng đi xem mắt, mẹ cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều."