Chương 7

Hoàng đế và triều đại khác nhau, nhưng "Giang Thành" thì giống nhau. Nguyễn Khanh hỏi lại, Niệm Thất cũng đề cập đến một số địa danh nổi tiếng như Khai Phong, Giang Ninh,Lâm An, Tuyền Châu. Nói cách khác, vị trí nơi Niệm Thất đứng và nơi Nguyễn Khanh đang ở là cùng một nước và tất cả đều là vùng đất của Trung Quốc.

"Vấn đề duy nhất là dòng thời gian." Người như Nguyễn Khanh, đã đọc hàng trăm cuốn tiểu thuyết xuyên không thì vừa nghe có thể hiểu ngay lập tức.

Niệm Thất suy ngẫm cái từ mới: "Dòng thời gian?"

Nguyễn Khanh đứng dậy đi đến thư phòng lấy giấy bút, ngồi ở giữa sô pha, để trên bàn trà bắt đầu viết vẽ: "Lại đây, tôi nói cho anh biết!"

Đôi cánh tay trần mảnh khảnh trắng ngần, gần ngay trước mắt. Niệm Thất nín thở, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn tờ giấy trắng hình chữ nhật trải trên bàn trà. Nguyễn Khanh vẽ một đường thẳng, bắt đầu môn học phổ cập: "Nói chung, thời gian là một đường thẳng, ông ngoại sinh cha tôi, cha tôi sinh tôi, hay nói là Trương Tam làm hoàng đế, người của Trương gia lại làm hoàng đế đến mấy trăm năm, sau đó thay đổi triều đại, Lý Tứ lên ngôi hoàng đế, vì vậy họ Lý tiếp tục làm hoàng đế thêm hàng trăm năm, thời gian trôi qua như vậy, lịch sử phát triển như vậy, anh có thể hiểu điều đó không?"

Niệm Thất nói, "Hiểu."

"Rất tốt." Nguyễn Khanh nói: "Anh xem, tôi đem thời gian di chuyển cùng lịch sử phát triển nối thành thành một đường, đây chính là dòng thời gian, anh hiểu không?"

Niệm Thất nói, "Hiểu."

"Rất tốt. Nhưng..." Nguyễn Khanh lại vẽ một đường ngắn, sau đó gõ mạnh một cái chấm đen, "Hiện tại dòng thời gian này có vấn đề! Anh xem, thời điểm này có vấn đề. Vấn đề có thể là ông ngoại không sinh ra cha tôi, cũng có thể cả triều đại Lý Tứ không làm hoàng đế, mà Vương Ngũ thay thế trở thành hoàng đế." Cô rút ra sự phân nhánh của dòng thời gian từ "điểm" đó: "Lịch sử đã thay đổi từ thời điểm này. Vì vậy, có một dòng thời gian khác với dòng thời gian của tôi. Trên dòng thời gian của tôi, Lý Tứ làm hoàng đế, ông nội tôi sinh ra cha tôi . Ở một dòng thời gian khác, khi Vương Ngũ lên làm hoàng đế, kéo dài đến phía sau ông ấy thậm chí có thể không có ông nội của tôi, huống chi là cha tôi và tôi. À, tôi quên nói, cha có nghĩa là phụ thân của tôi.Vì vậy, hai dòng thời gian khác nhau này là dòng thời gian song song. Tức là chúng xảy ra trên cùng một nước, nhưng lịch sử của chúng lại khác nhau. Anh hiểu chưa?"

Lần này Niệm Thất không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm vào hai đường phân nhánh trên tờ giấy. Một lúc sau, anh ta ngước mắt lên: “Hoàng Lương Nhất Mộng ?"*

* Hoàng Lương Nhất Mộng: có nghĩa là giấc mơ hoàng đường.

Nguyễn Khanh cảm thấy người đàn ông này thực sự thông minh! Cô vốn còn lo lắng cho anh ta , một người đàn ông cổ đại, sẽ không thể tiếp nhận nhiều khái niệm mới như vậy.

"Hoàn toàn không phù hợp, nhưng có thể hiểu như vậy," cô nói với vẻ tán thưởng, "Chúng ta đã nói... à, dòng thời gian của tôi là một giấc mơ, và dòng thời gian của anh là một giấc mơ khác. Không có cái nào là thực và cũng không có cái nào là giả, tất cả đều là thế giới thực, dòng thời gian thực”.

Niệm Thất trầm mặc một lát, mới nói: "Ba ngàn thế giới."

Chà, có thể nói anh ta là người có học thức. Rõ ràng chính xác.Thất tốt quá! "Đúng." Nguyễn Khanh nói: "Mà hiện tại anh xuyên qua dòng thời gian, từ một thế giới này đến một thế giới khác, giống như là vốn định tiến vào một gian phòng, nhưng lại đi nhầm vào một gian phòng khác."

Nhưng trong mắt Niệm Thất xuất hiện tia hoang mang. “Loại sức mạnh nào có thể làm được một việc như vậy?” Anh ta lẩm bẩm.

"Tôi cũng không biết." Nguyễn Khanh nói: "Anh hiện tại ở thời đại của tôi, các loại kiến thức, lý luận cùng kỹ thuật đều vượt xa thời đại của anh, nhân loại khám phá vũ trụ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, con người thậm chí đã đặt chân lên mặt trăng, tức là ‘Nguyệt’, nhưng vẫn còn nhiều hiện tượng siêu nhiên mà khoa học chưa thể giải thích được”.

Kể từ khi anh ta xuyên đến thế giới này, lần đầu tiên Niệm Thất bị kinh ngạc bởi những tòa nhà và đây là lần thứ hai anh ta bị ngạc nhiên. “ Leo lên mặt trăng?” anh ta sửng sốt hỏi “Ý cô nói là mặt trăng sáng trên trời?”

Không thể nào!

Nhưng một người luôn tỏ ra bình tĩnh lại khϊếp sợ như vậy, Nguyễn Khanh đành phải trả lời anh ta trước: "Đúng vậy, hiện tại chính là mặt trăng trên đỉnh đầu anh kia."



Niệm Thất hỏi, "Làm thế nào mà đi lên đó?"

Nguyễn Khanh nói: "Một cổ máy có thể bay lên trời được gọi là tên lửa." Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Loại tên lửa này có thể bay ra khỏi những "đám mây". Chúng tôi còn có một loại máy gọi là máy bay, cũng có thể bay trên bầu trời, nhưng nó không thể bay lên mặt trăng mà dùng để đi lại đường dài thông thường, ví dụ như từ Giang Thành đến Hàng Châu, dùng phương pháp tính thời gian của anh thì anh có thể đến đó trong vòng chưa đầy một giờ."

Sau khi hết kinh ngạc điều Niệm Thất quan tâm không phải là sự khác biệt giữa máy bay và tên lửa, điều khiến anh ta quan tâm nhất là: "Vậy thật sự có Cung trăng sao? Lên mặt trăng có thể nhìn thấy Tiên nữ Hằng Nga sao? Ngô Cương có thể sống ở đó không?"

Nguyễn Khanh: "..."

Không Nghiêm trọng đến vậy.

"Không, thần thoại đều là gạt người." Cô xua tay, "Anh đừng tin, Ngọc Hoàng cùng Thái thượng lão quân đều là bịa ra, mặt trăng cũng giống như trái đất dưới chân của chúng ta, điều kiện sống càng thêm tồi tệ." . Ở trên đó không có gì cả, lạnh muốn chết không có cách nào để con người sống."

"Bằng hữu, Bằng hữu!" Thấy đôi mắt Niệm Thất sáng lấp lánh và dường như có nhiều câu hỏi muốn hỏi, Nguyễn Khanh không thể làm gì khác hơn là đi thẳng vấn đề chính, "Đây là những việc nhỏ không đáng kể! Trước tiên chúng ta nói về chuyện trước mắt đã?”

Niệm Thất ho khan một tiếng, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Tôi thật đáng chê cười, mời Cô Nguyễn nói."

Nguyễn Khanh cũng có một điều mà cô muốn biết - là một người hâm mộ tiểu thuyết lịch sử xuyên không và du hành thời gian, cô rất háo hức muốn biết dòng thời gian đã sai ở đâu.

May mắn thay, Niệm Thất đã từng đọc qua cuốn sách. Vào thời cổ đại, người ta nói rằng trong những nơi hoang vu hẻo lánh những người không đọc sách thậm chí còn không biết hoàng đế hiện tại là ai. Ngay cả ở những ngôi làng miền núi đặc biệt xa xôi, họ có thể không biết về sự thay đổi của triều đại. Người có học thì khác và Niệm Thất có thể nói thời cổ đại còn "cổ xưa" hơn thời đại anh ta sống. Tuy nhiên, khi anh ta nói một điều, Nguyễn Khanh đã phủ nhận điều đó.

"Có sao? Trước đó tôi chưa bao giờ nghe nói về nó.

"Anh? Không có triều đại nào như vậy. Tiến lên một chút nữa!" "Chu? Chu nào, hoàng đế họ gì? Họ Ngưu? Còn có triều đại họ Ngưu? Người trước, còn người sau!"

Cứ như vậy cô tìm một mạch, cuối cùng cô cũng tìm ra điểm phân chia của hai mốc thời gian.

"Tần có ba trăm năm? Chẳng lẽ là Tần Thủy Hoàng? Lã Bất Vi? Thống nhất sáu nước Tần, Tần cũng như Thư Đồng Văn là…?" Cô kinh ngạc.

Niệm Thất cho cô một đáp án chắc chắn: "Là Tần Thủy Hoàng khai lập Đại Tần, tồn tại hơn ba trăm năm."

"Trời ạ!" Nguyễn Khanh cả kinh, "Tần nhị đế chết ở chỗ này! Mới có hơn mười năm!"

Niệm Thất cũng kinh ngạc: "Sao có thể xảy ra chuyện này?"

Hai người có một cặp lịch sử, hóa ra công tử Phù Tô không tự sát mà là hắn kế vị! Bên cạnh hắn có một người kỳ lạ,Trước khi đến Giao Châu hắn ta quan sát các ngôi sao để suy đoán Giao Châu sắp xảy ra chuyện, công tử Phù Tô thấy thế, quả là có thật, liền rút kiếm chém đầu sứ thần.

Diễn biến lịch sử tiếp theo như con ngựa hoang đứt dây cương. Đại Tần cường thịnh ba trăm năm, ảnh hưởng hết thảy lịch sử phía sau. Rất nhiều hoàng đế khai quốc đều sống thái bình thịnh thế, có vài người trở thành đại đế nổi tiếng, có vài người thậm chí không có tên tuổi, chìm trong lịch sử, thậm chí có lẽ chưa từng sinh ra. Toàn bộ dòng lịch sử không giống với lịch sử của Nguyễn Khanh.



Tính thời gian, Niệm Thất có thể đến từ khoảng một nghìn năm trước, vào khoảng thời Ngũ Đại Thập Quốc đến đời Tống. Nhưng Vương triều Đại Mục của anh ta vừa mới được khoảng trăm năm, chính là một vương triều phát triển đến giai đoạn thái bình thịnh thế.

“Một ngàn năm!” Nguyễn Khanh hít sâu một hơi, run rẩy vươn một ngón tay ra, “Chuyện đó, có thể , tôi có thể không…?”

Ngón tay đó một đường đi tới căn bản không có bất kỳ uy hϊếp nào, Niệm Thất đã sớm nhìn ra Nguyễn Khanh hoàn toàn không biết võ công, cả nội công lẫn ngoại công cũng không biết. Anh ta nhướng mày và không nhúc nhích. Ngón tay Nguyễn Khanh chậm rãi duỗi ra, chọc vào vai anh ta, dừng lại một chút, lại chọc chọc tiếp.

Niệm Thất: "..."

“Trời ơi!” Nguyễn Khanh nắm lấy ngón tay đang chạm vào “Cổ nhân ngàn năm” của cô, kích động nói: “Một ngàn năm!” cô đã chạm vào một người cổ đại từ một ngàn năm trước!

Niệm Thất im lặng một lúc, hỏi: "Sao cô Nguyễn lại kích động như vậy?"

Đôi mắt đó tỏa sáng, như nhặt được bảo bối gì đó vậy.

Nguyễn Khanh nói: "Anh không hiểu đâu, anh không hiểu đâu." Cô trấn tĩnh lại và nói: "Ở đây chúng tôi có một loại tiểu thuyết. Tiểu thuyết là một cuốn truyện, một câu chuyện bịa ra để mọi người đọc." Niệm Thất gật đầu.

Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Chúng tôi có một loại tiểu thuyết đặc biệt gọi là tiểu thuyết xuyên không. Nó nói về người hiện đại xuyên không về cổ đại, hoặc người cổ đại như anh xuyên không đến thời hiện đại. Loại này tôi đã đọc từ thời trung học cơ sở đã đọc hơn mười năm rồi, không biết có ngàn bản hay không ”

Nguyễn Khanh không biết xấu hổ nói cô đã mơ ước được xuyên không thời gian khi còn học năm thứ hai trung học, thậm chí cô còn biên soạn một bộ tài liệu cần thiết cho việc xuyên không này. Ví dụ, tỷ lệ thuốc súng, phương pháp sản xuất xà phòng, thủy tinh và allicin, và ghi nhớ nhiều bài thơ cổ kinh điển. Cô thậm chí còn cố gắng tự dạy mình cách lai tạo lúa, nhưng đã bỏ cuộc khi thấy quá khó, Dù sao thực tế, cô thậm chí còn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa cây giống lúa mì và cây tỏi tây, vì vậy làm nông nghiệp thật sự có chút khó khăn đối với cô.

"Tôi luôn mơ ước được xuyên không." Cô nói, "Mặc dù bây giờ không phải tôi được xuyên qua, mà là anh được xuyên qua, đó là số phận. Tại sao anh không rơi vào xe của người khác, mà lại rơi vào xe của tôi."

Khi cô nói điều này, đôi mắt cô lấp lánh, và cô cảm thấy phấn khích không thể kiềm chế được.

Niệm Thất có chút hiểu ra: "Đây chính là lý do cô sẳn sàng giúp tôi sao?"

Nói đến đây, lại quay lại đề tài kia. Một số điều quan trọng cần phải được làm rõ.

“Có thể hiểu như vậy.” Nguyễn Khanh hắng giọng một cái, “Có một số tình huống, anh phải cẩn thận nghe tôi nói.”

Niệm Thất gật đầu.

“Đầu tiên, tình huống của anh thuộc về... ừm, thuộc về cái gì, tôi thật sự không biết.” Nguyễn Khanh nói, “Những chuyện xuyên không kia dù sao cũng là chuyện bịa đặt, giống như phim truyền hình vậy. Bây giờ anh đang sống trong cuộc sống thời của tôi, hiện tại tôi đề nghị đầu tiên với anh là, đừng để lộ bản thân, đừng để người khác biết anh là người cổ đại từ ngàn năm trước ”.

Vẻ mặt của Niệm Thất trở nên nghiêm túc.

"Bởi vì chuyện này quá. . . quá hi hữu." Nguyễn Khanh nói: "Nếu như anh bị bại lộ, không biết chính phủ sẽ đối xử với anh như thế nào, nhất định anh sẽ bị đưa đi nghiên cứu. Nếu anh bị như vậy thì anh có thể mất tự do cá nhân. Trường hợp xấu nhất là họ có thể mổ xẻ anh và anh có thể mất mạng." Cô cố tỏ ra nghiêm túc: "Tôi không hù dọa, chỉ là giúp anh suy nghĩ. Nếu tôi xuyên không qua thời của anh nếu bị phát hiện, người bên anh sẽ đối xử với tôi như thế nào?"

Niệm Thất có thể trả lời câu hỏi này mà không cần suy nghĩ: "Tám, chín phần là họ sẽ xem cô như một con "yêu quái" mà đem đi thêu đốt Có khả năng rất cao là họ sẽ nghiền nát xương cốt của cô, sau đó sẽ mời các cao tăng và đạo sĩ lỗi lạc phong ấn và trấn yểm để đề phòng hồn phách của yêu ma quay trở lại. Dù sao, là một người khác với thời đại, sẽ không có kết quả tốt.