Chương 6

Niệm Thất đi theo Nguyễn Khanh, nhìn cô ấy mở một cánh cửa trên hành lang. Cô bước vào, vươn tay ấn vào tường, căn nhà tối om lập tức sáng lên. Độ sáng giống như trong bệnh viện. Niệm Thất không còn ngạc nhiên trước ánh sáng rực rỡ như ban ngày này nữa. Anh ta chỉ liếc nhìn chỗ Nguyễn Khanh vừa dùng tay ấn . Có một thứ hình vuông ở đó, và có vẻ như thứ này điều khiển bật và tắt đèn. Nguyễn Khanh quay đầu vừa lúc nhìn thấy anh ta. “Công tắc.” Cô chỉ vào ngọn đèn trên lối vào, “Bật rồi tắt đi.” Cô bật và tắt nó lần nữa, sau đó ra hiệu cho Niệm Thất bằng mắt. Niệm Thất cảm thấy Nguyễn Khanh thật sự là một người thú vị, cùng cô giao tiếp căn bản không có gì trở ngại. Ở một nơi xa lạ, gặp được người như vậy thật may mắn. Niệm Thất cũng đưa tay ra, tắt đèn, bật đèn rồi gật đầu tỏ ý biết làm. Nguyễn Khanh cúi đầu nhìn một chút, đại khái có chút...nói thật, hành lang là một mớ hỗn độn. Điều này là ở nhà cô chiều nay Nguyễn Khanh đã bắt tại trận kẻ phản bội và đã làm ầm ĩ lên. Cô lấy chân gãi gãi, gạch bỏ bạn trai cũ, đẩy đôi dép lê của bạn trai cũ cho Niệm Thất: "Anh mang cái này đi. Về nhà chúng tôi quen thay dép, để không mang theo bụi bẩn và bùn đất bên ngoài vào nhà."

Mặc dù thời gian Niệm Thất ở bên ngoài không nhiều, trước đó anh ta đã để ý đến những chiếc xe ở đường hầm còn hai bên là những con đường lát gạch đá màu sáng, căn bản không có bùn đất gì. Mọi người ở đây yêu cầu thực sự cao. Nhưng nhìn xuống, sàn nhà lát đá vuông vức rất sáng bóng, so với sàn nhà xám xịt trong bệnh viện sang trọng gấp nhiều lần. Cho dù yêu cầu cao hơn thì cũng nên làm. Niệm Thất về quê làm theo cách của người La Mã, cởi đôi ủng vải đen và đi đôi dép lê kỳ lạ. Kích thước khá phù hợp. Kích thước này chắc chắn là kích thước của một người đàn ông. Đây là một đôi dép nam.

Nguyễn Khanh cũng mừng rỡ: "Tôi thấy chiều cao của anh cũng ngang với người yêu cũ của tôi, cũng khá vừa."

Người yêu cũ không biết nghĩa là gì, chẳng lẽ là chồng cũ sao?

Cô Nguyễn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ở tuổi này đáng lẽ cũng đã kết hôn bảy, tám năm rồi, chẳng lẽ là góa phụ sao? Tóc của cô ấy đều được buộc ra sau đầu, mặc dù nhìn hơi kỳ quái nhưng cũng nên coi đây là kiểu tóc của phụ nữ. Niệm Thất đã chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp bố mẹ chồng của Nguyễn Khanh, nhưng sau khi Nguyễn Khanh nói "Đi theo tôi", cô vừa mới quay người định dẫn anh ta vào trong thì loạng choạng một cái suýt chút nữa ngã xuống! May mắn thay, Niệm Thất đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay và kéo cô lại.

Cô vẫn còn cầm thanh đao trong tay! Thật doạ chết người!

Vội vàng buông cánh tay trơn trượt, anh ta nói áy náy: “Xin lỗi, là tôi mạo phạm.” Nguyễn Khanh vốn định nói lời cảm ơn, nhưng nghe vậy lại sửng sốt. Nhờ có phúc đọc tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc nhiều năm, Nguyễn Khanh vẫn hiểu rất rõ, cô liếc nhìn cánh tay của mình, cô hiểu tại sao Niệm Thất muốn tạ tội chẳng phải chỉ là va chạm thân thể sao. Sau này cô phải dạy cho anh ta biết rằng nhà Thanh đã bị diệt vong hàng trăm năm.

“Không sao, tôi nên nói lời cảm ơn.” Cô nói, “Tôi suýt ngã.” Mặc dù cô không cười, nhưng Niệm Thất có cảm giác giống như những người trong bệnh viện khi họ nghe anh ta nói. Niệm Thất không biết mình lại nói sai chỗ nào nữa. Anh ta nhìn xuống, rồi nhìn lên Nguyễn Khanh. Hóa ra có một đống quần áo vương vãi dưới sàn, lộn xộn, tràn cả vào trong phòng. Nguyễn Khanh vội vàng khom người gom đống quần áo đó, tất cả đều là của bạn trai cũ cô ôm lấy rồi dẫn theo Niệm Thất đi vào trong: "Nào, đây là phòng khách." Sàn phòng khách cũng bừa bộn. Nói thật, Nguyễn Khanh trước giờ chưa từng lộn xộn như vậy, lần này bị Niệm Thất nhìn thấy cũng có chút xấu hổ. Ưu thế tâm lý mà cô có trước đó khi đối mặt với Niệm Thất đã không còn nữa. Cô nhanh chóng gom hết quần áo dưới đất nhét vào một góc trên ghế sôfa, đặt thanh đao dài lên bàn, chỉ vào chỗ trống trên sôfa: “Ngồi trước đi.”

Niệm Thất không ngồi xuống, nhìn quanh phòng khách rồi nói: "Xin lỗi, cho tôi xin bát nước." Anh ta đã chiến đấu một trận đẫm máu, khiến sức lực cạn kiệt, Trong bệnh viện, lại bị khϊếp sợ bởi đủ thứ kỳ lạ với mọi thứ xung quanh, nên cũng quên xin y tá nước uống. Miệng và cổ họng bây giờ rất khô khốc.

Nguyễn Khanh đưa cho anh ta một ly nước. Niệm Thất quan sát cô sử dụng bình lọc nước. Điều này quá đơn giản để hiểu nếu không có Nguyễn Khanh đặc biệt giải thích.



Chỉ là đưa cốc nước lên môi, không ngờ lại là nước đá, bình nước của Nguyễn Khanh có hai chức năng làm mát và nóng. Cô có hỏa lực rất lớn và cô sẽ chết nếu không uống nước đá vào mùa hè. Sau khi uống cốc nước đá này, trong bụng Niệm Thất cảm thấy rất dễ chịu cảm giác nóng rát nơi cổ họng và nội tạng đều được xoa dịu. Cầm chiếc cốc, anh ta lại liếc nhìn chiếc bình đựng nước, trong chiếc bình trong suốt không có đá, nhưng lại có nước lạnh chảy ra. Có quá nhiều điều kỳ lạ ở nơi này, hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh ta. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy những điều này lại ... rất tốt. Ví dụ như chiếc xe phóng như bay, đèn sáng như ban ngày, nước đá khiến nội tạng dễ chịu.

Sau khi uống liên tiếp ba ly, cả hai cuối cùng cũng ngồi xuống. Ghế sô pha của Nguyễn Thanh không có kiểu ghế quí phi, chỉ là ghế sô pha thẳng. Hai người ngồi ở mỗi đầu, có khoảng trống ở giữa, hơi xoay người để có thể đối mặt nói chuyện. Nguyễn Khanh đặt đống quần áo ra phía sau, dùng lưng đỡ. Ngẩng đầu nhìn Niệm Thất, Niệm Thất cũng đang nhìn cô: " Cô Nguyễn, bây giờ cô có thể giải thích cho tại hạ được không?"

“Lần sau đừng dùng từ này nữa.” Nguyễn Khanh nói: “Kỳ thực, ở trước bệnh viện tôi đã nói với anh, đây là Giang Thành.”

Khi đó, Niệm Thất không nói gì mà chỉ nín thở đón nhận thông tin mà cô nói với anh ta. Nhưng bây giờ, Niệm Thất nói, " Không thể nào." Để thực hiện công việc làm ăn, anh ta đã ẩn nấp ở Giang Thành hơn một tháng. Làm sao anh ta có thể không biết Giang Thành trông như thế nào. Đó chắc chắn không phải là những gì anh ta đã thấy trong suốt quãng đường vừa rồi, những tòa nhà cao tầng giống như bầu trời và ánh đèn sáng như ban ngày.

"Đây thật sự là Giang Thành, tôi không có lừa anh, về mặt địa lý mà nói, thật sự đây là Giang Thành, hơn nữa có thể thấy là anh đang nhắc tới Giang Thành, về không gian thì không có vấn đề." Nguyễn Khanh nói: "Còn có một vấn đề, có thể là thời gian."

Niệm Thất không hiểu: "Thời gian?"

"Anh đột nhiên xuất hiện." Nguyễn Thanh nói với anh ta, "Anh nói anh ở trên núi Giang Thành đúng không? Nhưng lúc đó xe của tôi đậu bên bờ sông, không nói xung quanh núi non, ngay cả một cái cây cũng không có. Khi đó, đột nhiên giữa không trung có một luồng sáng trắng rất chói mắt, ngay phía trên xe của tôi, sau đó anh rơi ra khỏi ánh sáng trắng đó và rơi thẳng vào xe của tôi, làm móp nóc xe của tôi."

Niệm Thất nín thở.

"Tôi nhìn thấy anh. . . " Nguyễn Khanh thở ra hơi, "Anh có biết tại sao trong bệnh viện mọi người luôn cười nhạo anh không? Bởi vì, quần áo anh mặc, búi tóc của anh, thậm chí cả cách ăn nói của anh. .. đều rất "Cổ xưa"."

Niệm Thất biết y phục của mình khác với Nguyễn Khanh và những người khác. Trên thực tế, y phục dạ hành không vấn đề gì, miễn là không che mặt, dù toàn thân mặc bộ đồ một màu đen gọn gàng. Chỉ là hình dạng của quần áo lại hoàn toàn khác nhau. Trong số những người anh nhìn thấy trong bệnh viện, không ai trong số họ mặc quần áo có cổ chéo bên phải. Tuy nhiên, từ "Cổ xưa" vẫn khiến anh ta bối rối. Lúc này, anh ta không còn giả vờ bình tĩnh nữa, mà thực sự bộc lộ cảm xúc của mình, bối rối và khó hiểu.



Nguyễn Khanh nói: "Theo những gì tôi thấy, chắc chắn có một thế lực siêu nhiên nào đó đang làm việc ở đó và gửi anh đến đây. Anh đến từ Giang Thành, và đây là Giang Thành. Nếu không gian không có vấn đề gì, thì chắc hẳn có gì đó không ổn với thời gian”. Cô cho anh ta một ví dụ: "Ví dụ, anh nhảy từ trên mái nhà xuống sân, trong sân có một đứa trẻ một tuổi và một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi. Nhưng trong quá trình đó, anh nhảy, sức mạnh siêu nhiên này… Khụ,hoán đổi một cái thì…không trung trở nên khác thường..., vì vậy nó rất dễ hiểu, phải không?

"Thời điểm anh từ trên nóc nhà nhảy xuống trong sân, đột nhiên có một cỗ máy từ trên trời tác động lên anh, khi anh tiếp đất, mới phát hiện mình đã nhảy vào trong sân. Đứa trẻ một tuổi đó bây giờ là một người lớn ba mươi mốt tuổi, còn một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi thì bây giờ là một ông già bảy mươi. Còn anh, thời gian của anh vẫn như cũ, anh vừa nhảy khỏi mái nhà." Cô dừng lại, dừng một chút, thăm dò hỏi: “ Tôi giải thích như vậy, anh có thể hiểu được không?"

Niệm Thất nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: “Một ngày trên bầu trời, như một ngàn năm trên trái đất?” Anh đã hiểu

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Niệm Thất không nói gì, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kiểu Pháp, đưa tay ấn ấn tấm kính kiểu Pháp lớn trong suốt, nhìn chằm chằm ra ngoài cử a sổ. Tấm kính lớn phẳng trong suốt này có khắp mọi nơi ở đây. Trời đã rất khuya, chỉ còn lác đác vài hộ gia đình còn sáng đèn trong những tòa nhà cao tầng kia, còn lại hầu hết các cửa sổ đều đã tắt. Nhưng trong thành phố đâu đâu cũng có đèn theo như nhận thức Niệm Thất mức độ ánh sáng này là "sáng như ban ngày".

Nguyễn Khanh biết anh ta cần thời gian để tiêu hóa. Cô cũng không quấy rầy anh ta, chỉ ngồi trên sôfa nhìn anh ta, cho anh ta thời gian. Thật lâu sau, Niệm Thất quay đầu lại hỏi: “Bây giờ là bao nhiêu năm sau?"

Nguyễn Khanh chớp chớp mắt: " Tôi không biết. Bao nhiêu là một lời nói tương đối. Tôi cần biết anh đến từ thời nào?" Cô hỏi anh ta, "Thời đại của anh là triều đại nào? Hoàng đế là ai? Anh phải nói cho tôi biết trước, tôi mới có thể tính hai người của chúng ta cách nhau bao nhiêu năm."

Vậy mà anh ta cũng không nghĩ ra. Niệm Thất trở lại ghế sôfa, ngồi xuống nói với Nguyễn Khanh: "Quốc hiệu của tôi là Đại Mục, nước Kiều, bây giờ trong tên đơn sẽ có cấm một chữ “ Vĩ”, hiện tại niên hiệu là Minh Khải ."

Bởi vì hoàng đế cấm kỵ chữ "Vĩ", những từ như "đại phu quân" và "Hùng vĩ" trong sách phải bị cấm kỵ. Vì vậy, bất cứ ai đã đọc sách đều biết điều đó. Niệm Thất nghĩ sau khi nói cho Nguyễn Khanh một thông tin rõ ràng rành mạch như vậy, Nguyễn Khanh có thể nói cho anh ta biết hiện tại là năm nào. Ai ngờ, Nguyễn Khanh nghe xong, liền chớp chớp mắt, ngây ngốc mở miệng. Cuối cùng, cô cũng nghẹn ngào nói ra một câu: "Hay thật, không ngờ lại có dòng thời gian song song à!"

Niệm Thất "..?.." Mặc dù anh ta nghe không hiểu, nhưng có vẻ nó càng phức tạp hơn?