Chương 3: Đại lục thú nhân (1)

Mạc Lý mơ màng tỉnh lại, cậu hơi cựa quậy một chút, cảm thấy vô cùng dễ chịu mà dựa vào tấm nệm vừa mềm mại vừa ấm áp sau lưng, cậu giống như đang được thoải mái bay lượn trên bầu trời vô tận vậy.

Thẳng đến khi tấm nệm chuyển động, mới thành công khiến cho Mạc Lý hoàn toàn tỉnh táo, cậu vừa mới tỉnh lại, đã cảm thấy cả người mình đều đang ở trên cao, rồi trước tầm mắt cậu xuất hiện một ngôi nhà vô cùng đơn sơ được làm bằng mấy tấm ván gỗ.

Sau đó cậu cảm thấy cánh tay đặt bên hông mình căng chặt, cả người đều bay lên cao!

Mạc Lý: “Σ(°Д°)”

Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra hay không, hai chân còn chưa chạm xuống đất, cậu đã có cảm giác như mình được bế lên bằng hai tay, ngẩng đầu nhìn lại, đây không phải đại thần lão hổ trong mộng của cậu hay sao?

Lão hổ…

Mạc Lý quay đầu nhìn, cậu chỉ thấy một lão hổ cao khoảng bốn năm mét, có đôi cánh dài năm sáu mét rộng hai ba mét, đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một nam nhân cuồng dã quấn da thú bên hông, cao tầm hai mét!

“Σ(っ°Д °;)っ!” Cậu phải về nhà, đây là nơi nào??

“Tư tế, thật sự rất cảm ơn ngươi, ngươi nhìn xem, chúng ta đã tìm được hài tử của chúng ta rồi, nhưng vẫn phải phiền ngươi kiểm tra thân thể của đứa nhỏ này một chút.”

Thanh không hề phát hiện người trong ngực mình đã tỉnh, vẻ mặt của hắn tràn đầy cảm kích mà nói với vị tư tế trẻ tuổi.

Tư tế: “…”

Thật ra ta chẳng qua chỉ đang an ủi, để cho ngươi đi ra ngoài giải sầu một chút mà thôi, không nghĩ tới ngươi thật sự nhặt được một hài tử! Cảm tạ Thú Thần.

Thanh không biết nội tâm của tư tế đang nghĩ gì, hắn chỉ dùng ánh mắt trông ngóng mà nhìn tư tế.

Tư tế ho nhẹ một tiếng, nói:

“Mang đứa nhỏ vào đi, cho ta nhìn một chút.” Nói xong hắn xoay người đi vào trong phòng.

Sau khi Mạc Lý trải qua sự khϊếp sợ cùng kháng cự với thực tế, cậu lại lâm vào suy nghĩ, chuyện này không thể xảy ra, làm sao bây giờ, cậu không thể nào trở về nhà được. Mạc Lý mang theo tâm tình bi thương được thả trên giường.

Tư tế khen ngợi nhìn về phía cặp mắt tròn xoe đang chớp chớp của Mạc Lý, quả thật là một tiểu giống cái vô cùng xinh đẹp đáng yêu, xem ra bộ lạc trong tương lai, sẽ lại có không biết bao nhiêu thú nhân điên cuồng vì cậu đâu.

Hắn cầm một cây gậy trong suốt mở miệng của Mạc Lý ra, nhìn vào đầu lưỡi, ăn chút đậu hũ mà nhéo tay cậu một cái, rồi bắt mạch, sau đó nói với Thanh và Mâu Sơn.

“Thân hình của đứa nhỏ này còn gầy yếu hơn nhiều so với các ấu tể khác, hai người các ngươi phải nuôi dưỡng thật tốt, đặc biệt là mùa đông không thể để cho hắn bị lạnh.”

Thanh nói một tiếng “Được”, sau đó bế Mạc Lý lên, cùng với Mâu Sơn rời khỏi nhà của tư tế.

“Mâu Sơn, ngươi đi nói với tộc trưởng một tiếng, nói chờ thân thể của tiểu gia hỏa này khỏe lên một chút sẽ cho hắn gặp mặt.”

Thanh nói với Mâu Sơn như vậy, vì khi bộ lạc có thành viên mới tới, phải trải qua sự đồng ý của tộc trưởng, nhưng mà ấu tể hay người bị thương đều có thể vô điều kiện ở trong bộ lạc, trên người Mạc Lý cũng có hai tiêu chí này.

“Nhi tử, con tên gì?”

Mạc Lý nhìn người nam nhân đang dịu dàng hỏi tên mình trước mặt, hốc mắt cậu không tự chủ được mà đỏ lên.

“Mạc Lý, ta tên Mạc Lý. Chẳng qua người thân của ta đều đã qua đời, ngươi có phải đã nhận sai người hay không.”

Dọc theo đường đi, bao gồm cả lão hổ có thể biến thành người, cùng với người được gọi là tư tế kia, còn có nam nhân ôn nhu dịu dàng này, đều cười rất ấm áp với cậu, trong mắt của bọn họ tràn ngập thiện ý, không giống với những loại người chỉ biết dòm ngó tới gia sản của cha mẹ cậu, hay những nam sinh có ác ý với tướng mạo âm nhu* của cậu.

*Tướng mạo thiên về nữ tính.

“Mạc Lý, cái tên này thật dễ nghe. Con chính là nhi tử mà Thú Thần ban cho ta, con đương nhiên là nhi tử của ta rồi.”

Khi Thanh nghe thấy Mạc Lý nói người thân của mình đều đã rời khỏi thế giới này, hắn liền dùng ánh mắt tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng mà nhìn ấu tể, khó trách thân thể lại gầy yếu như vậy, hóa ra trong nhà không có A Ba đi săn, ăn không đủ no cho nên mới gầy yếu thế.

“Ta có thể gọi con là Tiểu Mạc không? Ta tên là Thanh, là A Cha của con, người vừa rồi chính là A Ba của con, hắn là dũng sĩ cường đại nhất trong tộc Dực Hổ chúng ta, sau này con nhất định sẽ được ăn no, thân thể cũng không còn gầy yếu như vậy nữa.”

Thanh cảm thấy suy đoán của mình đã đúng, Tiểu Mạc nhất định bởi vì trước kia không có người thân, không được ăn uống đầy đủ, cho nên thân thể mới gầy yếu như vậy, sau này hắn sẽ làm nhiều đồ ăn, để nuôi dưỡng Tiểu Mạc cường tráng hơn.

“Khụ khụ, bộ lạc gì cơ? Tộc Dực Hổ? Đây là chỗ nào vậy?”

Mạc Lý tách mấy từ mình nghe hiểu được ra, còn mấy danh từ khác cậu đều nghe không hiểu.

Cho đến mấy ngày sau, Mạc Lý mới hoàn toàn tiếp nhận được mọi chuyện.

Thứ nhất: Cậu không còn sống trên trái đất nữa, mà sống ở một đại lục gọi là đại lục thú nhân.

Thứ hai: Người ở nơi này, đều là thú nhân, có thể biến thân thành thú được gọi là giống đực, không thể biến thân gọi là giống cái, giống cái có khả năng sinh sản và bất hạnh hơn cậu đã trở thành một giống cái, nhưng vẫn là một giống cái vị thành niên, giống đực ở nơi này 40 tuổi mới thành niên, giống cái thì 35 tuổi, Mạc Lý mới 24 tuổi, cậu còn có mười một năm nữa mới thành niên.

Thứ ba: Cậu đã được gia đình này nhận nuôi, Thanh có tính cách ôn nhu dịu dàng chính là A Cha, còn Mâu Sơn trầm mặc ngạo kiều là A Ba.

“Tiểu Mạc, hôm nay chúng ta ăn thịt trâu nướng nha, A Ba của con săn được một con trâu lông nâu*.”

*Đoạn này có từ “棕毛”, dịch là xơ cọ, hay lông màu nâu.

Thanh kêu một tiếng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Lý.

Mạc Lý ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, lấy chiếc bát mình hay dùng ra, thế giới này thuộc vào giai đoạn thoát ly khỏi thời kỳ nguyên thủy, đang tiến dần vào thời kỳ tiền văn minh.

Bọn họ có gốm sứ, có muối đường, có nơi dệt vải bố, nhà ở tuy đơn sơ nhưng có thể che mưa chắn gió, thức ăn được nấu bằng cách đun hoặc nướng, đều được cho hai loại gia vị muối với đường.

Suốt ba ngày Mạc Lý đều ăn thịt nướng, thịt nướng và thịt nướng! Khi cậu mới bắt đầu ăn còn cảm thấy thực phẩm của thời nguyên thủy quả nhiên tươi ngon vô cùng, chỉ cần cho một chút muối đã ngon như vậy, sau đó mỗi ngày ba bữa cậu đều phải ăn thịt, ăn nhiều đến mức làm cậu muốn ói.

Nhưng mà Mạc Lý lại cảm thấy thân thể mình giống như đang dần đồng hóa từng chút một với thế giới này, ít nhất khi cậu ăn nhiều thịt như vậy, ngoại trừ tinh thần, thân thể cũng không có chỗ nào khó chịu.

“A Cha, hôm nay con có thể đi ra ngoài cùng người hay sao?”

Mạc Lý mở to đôi mắt long lanh ngập nước của mình, cậu đáng thương hề hề mà nhìn Thanh.

Tha thứ cho cậu, sau mười sáu tuổi cậu đã không còn làm mấy chuyện nũng nịu như này nữa rồi!

“Được, mấy ngày này chắc con buồn chán đến hỏng rồi, hôm nay chúng ta đi vào khu vực an toàn hái hoa quả.”

Giống cái chỉ có thể hoạt động trong khu vực an toàn, nhưng mà khu vực an toàn cũng vô cùng lớn.

“Được!”

Mạc Lý tràn đầy hưng phấn đi lấy nước để nấu thịt trâu, sau đó nhanh chóng giải quyết cơm trưa.

“Đi thôi.”

Thanh cõng chiếc sọt được bện bằng trúc, bên trong đựng rất nhiều da thú, tay còn cầm một chiếc giáo, dặt Mạc Lý ra khỏi cửa.