Mười lăm tuổi, tôi vừa đi học vừa đi làm, thời gian không có đủ để thưởng thức vẻ đẹp của bốn mùa, không có sức lực kết giao bạn bè, không có tiền để đi du lịch đâu đó, thời gian của tôi, toàn bộ đều giao cho sách vở và công việc.
Tôi mua một quyền vở nhỏ, mỗi ngày dùng tiền như thế nào đều sẽ ghi thật chi tiết, tiền bà ngoại để lại không nhiều, tiền chính mình làm ra cũng không nhiều, tôi đương nhiên không thể không học cách xài tiền và kiếm tiền. Khi đó còn nhỏ, việc để làm cũng không nhiều, hoặc là đi giao bình nước khoáng, hoặc là đi thu mua giấy vụn rồi bán đi lấy lời, hoặc đi rửa chén cho nhà hàng khách sạn, hoặc là phụ giúp căn-tin trường học, đổi lấy một suất cơm trưa miễn phí.
Tôi chưa bao giờ có ý muốn bỏ học, bởi vì nếu mẹ và bà ngoại còn sống, nhất định sẽ hy vọng tôi có thể hoàn tất việc học. Cho nên bất luận cuộc sống có thế nào, tôi cũng phải ưu tiên việc học, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, thi lên đại học, sống thật tốt, vì mẹ, vì bà ngoại, cũng là vì chính mình.
Hàng xóm cũng có vài người biết hoàn cảnh của tôi, có khi cũng sẽ tiếp cho tôi một ít tiền, tuy không nhiều lắm nhưng đó là tâm ý của mọi người, đối với tôi những việc này rất có ý nghĩa, các giáo viên cũng biết khó khăn của tôi, nên giảm miễn học phí, việc tôi có thể báo đáp cho mọi người chính là phải học cho thật tốt.
Ba năm trung học, tôi và Diệp Lê học khác lớp, cậu ấy học hệ chính quy, còn tôi học về khoa học xã hội, gặp mặt không nhiều, nói chuyện cũng không nhiều, mỗi lần chạm mặt ở sân trường, đều là nhìn nhau cười rồi thoáng bước qua nhau, tôi đối với sự xa lạ này rất buồn, tôi từng ôm cô gái này rồi khóc, hiện tại lại trở thành người dưng, làm sao không buồn?
Cấp ba năm ấy, tôi nhớ tới lời mẹ nói, mẹ hy vọng tôi có thể học mỹ thuật, trở thành một người giống cha. Cũng may mấy năm nay tôi chưa từng ngừng vẽ, tập tranh cha để lại không biết đã bị tôi vẽ lên bao nhiêu lần, vì thế trong ba tháng ôn thi, tôi ghi danh vào học viện Công Mỹ Nghệ, cũng chính là trường đại học Thanh Hoa, và thật may mắn, tôi trúng tuyển.
Diệp Lê cũng rất thuận lợi trong đợt tuyển chọn, nghe được cậu ấy là bị Bắc Hàng tuyển chọn sau, làm tôi cao hứng thời gian rất lâu, tuy rằng chúng tôi hiện tại xa lạ, nhưng đã từng là bạn bè, nên đối với cậu ấy tôi cũng có kiêu ngạo đôi chút.
Bốn năm đại học, cuộc sống của tôi có thể dùng hai từ để nói: bận rộn, bình tĩnh. Bận rộn, chính là cuộc sống của tôi rất bận, tôi làm công kiếm tiền đóng học phí, còn vẽ tranh làm tác nghiệp, tranh thủ lấy được học bổng, còn lại là bình tĩnh, bình tĩnh chính là trong bốn năm đại học từng có vài năm sinh theo đuổi, nhất là hai nữ sinh cũng từng tỏ ý. Nhưng tôi không có nghĩ tới, chưa từng động tâm, đương nhiên cũng chưa từng yêu.
Tôi đối với tình yêu, thà thiếu chứ không ẩu. Tôi nghĩ tôi đối với tình yêu là loại không thể nhận biết cảm tình của người khác, nhưng ngược lại, đối với nó tôi thật rất mẫn cảm. Có lẽ có quan hệ với một người nhiều năm, đối với chung quanh tôi đều có cảnh giác, thường thông qua lời nói hay động tác có thể bắt được tinh ý của đối phương, hiểu được ý muốn của bọn họ. Những người đó yêu thích tôi, phần lớn đều vì bị tôi cảm giác được.
Nhưng nếu không thích, trước tiên tôi sẽ tỏ rõ thái độ, nếu không, sẽ hại mình hại người.
Ở đại học thời gian nhàn rỗi rất nhiều, bốn năm qua tôi làm rất nhiều việc, ở trường quét dọn phòng học, ở trên đường phát tờ rơi, ở bến xe làm khuân xe, ở khách sạn làm phục vụ, cũng từng làm ở tạp chí xã, học viện mỹ thuật chi phí rất cao, cho nên từ lúc nhập học đến giờ, cứ có thời gian rảnh tôi đều cố gắng đi kiếm tiền, đương nhiên không có thời gian hưởng thụ cuộc sống sinh viên đại học.
Có mất tất có được, nhưng kinh nghiệm ở thời đại học, những con người từng tiếp xúc qua, những điều từng nghe được, không nghĩ tới sẽ lại là nguồn cảm hứng cho công việc sau này, tôi còn có thể nói nói nữa? Ngoại trừ cám ơn, cái gì cũng không nói được.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó cả ngày bận rộn nhưng bản thân lại chưa một lần mệt mỏi, tiềm lực trên người quả nhiên rất mạnh, mấu chốt chính là mọi người có nguyện ý, quyết tâm đi đào bới tiềm lực của chính mình hay không.
Tôi từ trước đến giờ đều là cô độc đến đi, có được hai người bạn tốt là Điền Hàm và Hồng San, các cậu với tôi cùng khóa không cùng khoa, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất hiền lành, Hồng San với tôi cùng tuổi, so với tôi có tốt hơn một chút, thích đồ cổ, tương lại muốn trở thành người giám định đồ cổ, sau khi tốt nghiệp, nguyện vọng của cậu ấy chắc chắc có thể thực hiện. Điền Hàm với tôi cũng không có khác biệt gì lắm, lớn hơn tôi hai tuổi, vì chuyển sang Thanh Hoa mà học lại hai năm, tính cách cực kỳ vui vẻ. Tôi rất thích ở cạnh các cậu ấy, có khi cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện phiếm, là tuổi thanh xuân ngây ngô của nhau.
Năm thứ hai đại học, ở khách sạn làm phục vục, tôi suýt bị tên nam nhân giống heo làm nhục, bạn học của tôi lúc đó cùng làm chung xuất hiện rất đúng lúc, tôi không có mất…, có lẽ do bóng ma ám ảnh trong lòng, hôm đó tôi dùng khăn lau toàn thân rất nhiều lần, thiếu một chút là đem lột hết da trên người xuống, cả người đỏ bừng, cảm giác thật bẩn, để tên nam nhân như heo đó càn rỡ trên người, bản thân không ngăn được cảm giác ghê tởm.
Tôi là loại người rất yêu quý chính mình, quý trọng cơ thể mình, bởi vì thân thể này là mẹ cho tôi, bên trong là máu của mẹ tôi, còn là kết tinh tình yêu của cha và mẹ, mẹ yêu quý trân trọng như vậy, làm sao cam tâm để người khác ác ý xâm hại? Tôi một bên chà sát, một bên rơi lệ, cuối cùng ngồi xỗm trên mặt đất, miệng kêu mẹ, rồi khóc lớn.
Từ đó với sau, trong tiềm thức của tôi đối với nam nhan luôn có tâm lý phòng bị, tôi mua dao trái cây bỏ trong giỏ, mỗi lần ra ngoài làm việc đều mang theo, cũng bắt đầu rèn luyện cơ thể, bất luận mưa gió thế nào, sáng sớm đều tự bắt chính mình chạy bộ nữa tiếng, ý nghĩ của tôi rất rất đơn giản, nếu gặp lại tình huống tương tự, ít nhất cũng có thể dùng lực của bản thân áp chế đối phương, nếu không áp chế được, ít nhất cũng có thể tháo chạy, không giống lần trước, yếu ớt mặc người chém gϊếŧ.
Muốn sinh tồn trên đời này, tối thiểu phải biết bảo vệ chính mình.
Tôi chính là luôn sinh hoạt một mình, mỗi khi đến ngày giỗ của mẹ và bà ngoại, tôi đều về nhà nhìn quét dọn mộ của hai người, những lúc như vậy tôi sẽ nghĩ về mẹ, về ngoại, mỗi khi nghĩ về ngoại lại nhớ đến Diệp Lê, mà mỗi khi nghĩ đến Diệp Lê là lại nhớ tới bà ngoại, nhiều khi tôi cũng không phân biệt được, chính mình là đang nhớ tời bà ngoại hay Diệp Lê.
Lắm lúc sẽ nghĩ tới cuộc sống của Diệp Lê giờ này như thế nào, đôi lúc cũng muốn đi tới trường cậu ấy, nhưng lại nghĩ hẳn là cuộc sống của cậu ấy rất tốt, nên rồi lại thôi.
Tốt nghiệp đại học, nhà bà để lại bị phá bỏ và phải dời đi nơi khác, tôi trở về nhận trợ cấp, thu xếp hành lý, dọn dẹp mọi thứ đi vào thành phố, ở công ty M làm thực tập sinh thiết kế, vất vả nhiều năm hiện tại có thể leo lên chức vụ thiết kế tổng thanh tra, cùng lúc học thêm quản lý, học giao tiếp, buộc chính mình phải nỗ lực hơn người, ở tuổi hai bốn rốt cuộc cũng có thể tự mình mua nhà, mua xe, mọi thứ điều giống như giấc mơ thuở nhỏ, rất chân thật.
Mỗi ngày đều giống như cát trong lòng bàn tay, lơ đãng lặng yên chảy.
Hiện tại hai mươi sáu tuổi, nhà cũng đã trả góp xong, không cần phải sống trong cảnh thuê nhà, không nợ nần gì cả người nhẹ hẫng, thần kinh bị buộc chặt cũng được thả lỏng. Khoảng thời gian yên tĩnh, tôi thường hay mơ thấy mẹ, thấy bà ngoại, cũng mơ thấy Diệp Lê, nghĩ đến có chút buồn cười, tuổi theo thời gian ngày càng lớn, tiếp xúc với người khác cũng nhiều, từng gặp qua muôn vàn loại người khác nhau, thoạt nhìn náo nhiệt, nhưng lại không có mấy người có thể gây ấn tượng.
Lá thư của Diệp Lê viết cho tôi, tôi luôn giữ bên người, chúng tôi đã tám năm không gặp nhau, mỗi lần nghĩ đến những điều cậu ấy viết trong thư: “Phải nhớ, tôi vĩnh viễn đứng phía sau cậu.”, lòng tự nhiên lại có chút nhói.
Hai mươi sau tuổi, chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu ai, chỉ là đôi lúc sẽ nhớ tới ánh mắt của Diệp Lê cùng lời nói của mẹ: “Đừng khóc, phải thật vui vẻ.”
———–