Chương 41

Chỉ là ba người bọn họ đã gây ra chuyện lớn như vậy, với tính tình của bệ hạ, chắc chắn lần này họ lành ít dữ nhiều.

Quả nhiên, lực lượng trung tâm của ranh giới cố gắng chống trả, lại bị anh dễ dàng ấn xuống, trung tâm của ranh giới đã cố gắng hết sức, nhưng ngay cả một tay của anh cũng không thể xuyên thủng được.

Cuối cùng, tiếng gầm gừ bất đắc dĩ và oán giận truyền ra từ trong ranh giới, sau đó dần dần lắng xuống, vết nứt trên ranh giới bắt đầu từ từ lành lại.

Anh nhướng mày ngái ngủ, bình tĩnh nói: “Nói gì đi, lúc ta ngủ các ngươi đã làm chuyện tốt gì?”

Bạch Vô Thường cắn răng, nói hết đầu đuôi chuyện đã xảy ra trước đó.

Lục Chi Đạo nói thêm số lượng linh hồn chết oan uổng nhiều đến lạ thường.

"Ta hiểu rồi." Anh thản nhiên nói: "Ba giới hưởng thái bình đã lâu, xem ra Quỷ Vực bắt đầu ngo ngoe rục rịch."

Ba người họ đều giật mình.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại họ đã nghe thấy anh hỏi lại: "Chỉ vậy thôi sao? Còn gì khác không?"

Thế này còn chưa đủ à?!

Nhưng cả ba người họ chỉ có thể vắt óc suy nghĩ xem họ còn bỏ sót điều gì nữa không.

Lục Chi Đạo nghĩ đến điều gì, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại ngậm miệng không nói một lời.

Ánh mắt Phong Đô Đại Đế nhìn về phía ông ta, anh cười nhẹ: “Không nói sao?”

Lục Chi Đạo toát mồ hôi, cả thân cóc quỳ rạp trên mặt đất cầu xin sự thương xót: "Bệ hạ, đây không phải lỗi của A Mạnh, là một tên người phàm nhân ti tiện mê hoặc cô ấy. Cậu ta... cậu ta lừa A Mạnh đưa cho cậu ta ấn Mạnh Bà..."

Nói xong ông ta thấp thỏm chờ đợi bệ hạ trừng phạt.

Có lẽ sẽ bị biến thành con nòng nọc thật, không biết con ma bệnh Bùi Yến có đủ tiền mua bể cá hay không.

Tuy nhiên, chờ hồi lâu, ông ta chỉ nghe thấy Phong Đô Đại Đế hơi chán ghét nói: "Thôi, cứ như này đi. Xấu nữa sẽ ảnh hưởng tới quang cảnh."

Lục Chi Đạo: QAQ

Nhưng dù không trở thành nòng nọc nhưng kết cục của ông ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Ba người họ đều được Phong Đô Đại Đế sắp xếp đến thành Uổng Mạng hỗ trợ công tác.

Ngoại trừ mười tám tầng địa ngục thì thành Uổng Mạng là nơi có môi trường tồi tệ nhất trong địa phủ.

Nơi đó quanh năm bị bao phủ bởi oán hận, một khi đến đó, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng sẽ trở nên trì trệ.

“À, nhân tiện.” Phong Đô Đại Đế trước khi rời đi, tựa hồ nhớ tới điều gì, từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó, ném về phía bọn họ: “Tiểu quỷ này là của ai, đem về đi.”

Bạch Vô Thường theo bản năng bắt được, phát hiện đó là một chiếc bình sứ màu trắng.

Lục Chi Đạo sau đó mới nhận ra: "Ôi không! Bùi Yến đâu?"

Trong bình sứ trắng truyền ra một thanh âm yếu ớt: "Đại nhân, ta ở đây..."

Lục Chi Đạo: "!!!"

Sau đó, ba người mới được Bùi Yến kể, hóa ra hắn ta thấy Bạch Vô Thường bắt cóc Lục Chi Đạo, lo lắng có chuyện gì xảy ra nên một mình chạy đến thành Phong Đô, mượn danh nghĩa của phán quan Lục để vào tẩm cung Bệ hạ.

May mắn lúc đó Bệ hạ sắp tỉnh lại, nên lúc tỉnh cũng không quá tức giận, chỉ biến hắn ta thành một chiếc bình sứ chứ không biến thành luôn tro bụi.

Bùi Yến rất lạc quan an ủi Lục Chi Đạo: "Không sao đâu, đại nhân. Mặc dù ta bị biến thành một chiếc bình nhưng giờ ta bị không ho nữa!"

Lục Chi Đạo: "..."

Ông ta cũng không ngờ Bùi Yến không ôm bể mà chính hắn ta trở thành lọ.

Đêm khuya.

Quán trà sữa Mạnh Bà.

Mạnh Bà đang ngâm nga lau cốc thì chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khí trong quán trà sữa như đông cứng lại.

Cô ấy nhận ra điều gì đó, nhìn về phía khoảng trống trong tiệm, chỉ thấy một bóng người đen vàng xuất hiện ở đó.

Mạnh Bà đang cau mày thả lỏng: "Bệ hạ?"

Phong Đô Đại Đế từ từ bước tới, đôi mắt nghiêm nghị, trên ống tay áo dày đặc âm khí.

Trái tim của Mạnh Bà đập thình thịch, cô ấy thận trọng hỏi: "Bệ hạ, lần này dường như ngài dậy sớm hơn thường lệ?"