Chương 8

Mãi đến khi trời hửng sáng, Huyền Trạch mới ngủ thϊếp đi.

Thẩm Thanh Nhan thì đã ngất xỉu từ lâu. Trên người nàng toàn là dấu vết do Huyền Trạch hung hăng lưu lại, chỗ nào cũng đỏ bầm.

Trong điện, hai người ngủ li bì tới tận chiều, đến nỗi lúc thị nữ gõ cửa đưa cơm trưa, họ cũng không hay biết.

Mãi đến gần tối, xuất phát từ sự quan tâm về an nguy của Ma Vương, hai tên Ma Vệ thấp thỏm gõ cửa, định gõ đến khi nào Ma Vương hoặc Ma Hậu lên tiếng trả lời thì mới ngưng.

“Ôi…” Huyền Trạch hôm qua được giải toả nên tinh thần sảng khoái, giờ bị tiếng gõ cửa làm phiền giấc ngủ, hắn nhíu nhíu mày đầy khó chịu.

Ai dám cả gan quấy rầy Ma Vương nghỉ ngơi?!

Huyền Trạch mở mắt, lập tức nhìn thấy bờ môi bị chà đạp đến nỗi sưng đỏ của Thẩm Thanh Nhan, cùng với cái cổ thon dài bị dấu hôn phủ kín.

Huyền Trạch nhìn Thẩm Thanh Nhan, đôi mắt nhập nhèm chớp chớp, trong lòng đầy khó hiểu, tự hỏi một phen.

Sao trên cổ A Nhan có nhiều vệt đỏ vậy?

Huyền Trạch tỉnh rượu rồi thì không hề nhớ đến sự điên cuồng của hai người vào đêm qua. Ký ức của hắn dừng lại ở ly rượu cuối cùng trong yến hội hôm qua.

Huyền Trạch hơi nhúc nhích. Dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống của hắn vẫn còn nằm trong nơi tư mật của Thẩm Thanh Nhan, hắn vừa cựa quậy một chút, vật kia đã trượt ra cái ‘póc’, giải thoát cho một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập tràn trong âʍ đa͙σ Thẩm Thanh Nhan.

Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng kia còn xen lẫn màu đỏ tươi, Huyền Trạch vừa nhìn thoáng qua, mí mắt đã giật giật.

Toàn thân Thẩm Thanh Nhan đều là dấu hôn và dấu nhéo, trên vai nàng còn có dấu cắn đã kết vảy. Bờ mông thì vô cùng thê thảm, sưng đỏ đã chuyển thành bầm tím, đã vậy còn rướm máu.

Trên người cả hai đều dính nhớp. Huyền Trạch nhận ra đầu sỏ gây ra tình trạng này - là tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hôm qua trong rất nhiều lần xuất tinh, Huyền Trạch đã rút dươиɠ ѵậŧ ra, xuất lên ngực và lên mặt Thẩm Thanh Nhan.

Ngay sau đó hắn lại ôm nàng tiếp tục làʍ t̠ìиɦ, nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người Thẩm Thanh Nhan tất nhiên cũng bị bôi lên người Huyền Trạch.

Huyền Trạch hít hít mũi. Bọn họ giao hoan cả đêm, trong điện vẫn chưa thông gió, nên không khí dâʍ ɖu͙© vẫn còn tàn lưu xung quanh hai người.

Huyền Trạch cắn răng xuýt xoa một hơi, nhìn Thẩm Thanh Nhan đang ngủ say trong lòng mình.

Đây, đây đều là hắn gây ra ư?!

Nhìn toàn thân Thẩm Thanh Nhan không chỗ nào lành lặn, Huyền Trạch giật thót tim.

Hắn thật cẩn thận kéo hai chân Thẩm Thanh Nhan ra, dùng hai ngón tay sờ nhẹ lên huyệt nhỏ sưng đỏ của Thẩm Thanh Nhan, rồi hé mở nó ra, cúi thấp xuống, quan sát kỹ bên trong nhục huyệt.

Mới nhìn sơ qua, Huyền Trạch đã thầm mắng mình là đồ súc sinh.

Miệng huyệt của Thẩm Thanh Nhan có vết rách, vẫn còn rỉ máu. Đây là nơi yếu ớt nhạy cảm nhất của một nữ tử, Huyền Trạch thật sự không dám tưởng tượng nàng đã đau đớn đến mức nào.

Huyền Trạch từ từ rút ngón tay ra, cái tay dính hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙, da^ʍ thuỷ và máu kia vẫn đang run rẩy.

Ma Vệ ngoài điện vẫn kiên trì gõ cửa.

Huyền Trạch như sực tỉnh từ giấc mộng, vội vàng xuống giường, chạy ra cửa điện.

Hai tên Ma Vệ đang thương lượng xem có nên xông thẳng vào trong hay không, thì cửa điện mở toang ra.

Bọn họ hoảng hồn, lúng túng cúi đầu hành lễ: “Ma Vương bớt giận, chúng ta thấy bên trong đã lâu không có động tĩnh nên mới…”

“Gọi Thiên Sương tới!” Huyền Trạch sốt ruột kêu lên.

Người đời đều biết, Ma Tướng Thiên Sương ngoại trừ chuyện đánh nhau, thì cái gì cũng làm được.

Chuyện đơn giản như âʍ đa͙σ bị rách, làm sao làm khó được đôi tay thần y của Thiên Sương?

Nhưng Huyền Trạch nói xong mới nhớ ra, cái tên Thiên Sương này vẫn đang tận hưởng kỳ nghỉ phép của y, làm gì còn ở Ma Đô nữa.

Ma tộc vốn có thân thể cường tráng, trong tộc ai cũng tôn sùng vũ lực, cho rằng đã là kẻ mạnh thì sẽ không bị thương, do đó không cần trị liệu. Thế nên bọn họ khinh thường tất cả những phương pháp trị thương và chữa bệnh.

Ngoại trừ Thiên Sương, Huyền Trạch đúng là không nhớ nổi trong Ma tộc còn có ai biết hành nghề y.

“Thiên, Thiên Sương đại nhân nghe nói bệ hạ bị ám sát hôm qua, hôm nay đã ra roi thúc ngựa trở về Ma Đô rồi.” Hai tên Ma Vệ ngẩng đầu, thấy Huyền Trạch toàn thân trần trụi thì sửng sốt.

Huyền Trạch đang vắt óc nghĩ xem còn ai biết trị thương, vừa nghe thế đã cuống quýt nói: “Vậy nhanh nhanh gọi hắn qua đây!”

Thiên Sương về tới Ma Đô lúc hoàng hôn.

Y biết nếu trở về có thể sẽ bị vị Ma Vương vô lương tâm này tóm đi phê tấu chương. Nhưng nghe tin Ma Vương bị ám sát, y lại mặc kệ tất cả mà giục ngựa chạy về Ma Đô, dọc đường đã thay đổi tận ba con ngựa, mới kịp về Ma Đô vào lúc mặt trời lặn.

Sau khi Thiên Sương nghe nói chuyện hôm qua Ma Hậu nổi giận, hai tên thích khách một bị tru sát một bị bắt giam, còn Ma Vương thì không sao, thì y mới yên tâm, nghĩ dù sao cũng đã về Ma Đô, vẫn nên báo cho Ma Vương một tiếng.

Nhưng khi y đến trước cửa An Tẩm điện, Ma Vệ canh cửa lại nói với y: Từ hôm qua đến giờ, Ma Vương Ma Hậu chưa từng ra khỏi phòng.

Đúng là Ma Vương Ma Hậu ở trong phòng suốt một ngày một đêm mà không hề thông tri gì cho thuộc hạ bên ngoài. Nhưng khác với hai Ma Vệ kia, Thiên Sương thật ra không lo lắng chuyện Ma Vương bị thương.

Hai người Ma Vương và Ma Hậu, một người là Thiên Ma, một người là chủ nhân Đồ Thần kiếm, trên đời này có ai làm cho họ bị thương được? Nếu có thì chắc là khi hai người họ đánh nhau.

Một ngày một đêm không ra khỏi phòng, có khi là Ma Hậu đau lòng vì Ma Vương bị ám sát, thế là Ma Vương thừa cơ hội quấn lấy Ma Hậu triền miên suốt thời gian này nên mới không lộ diện.

Thế là y trở về chỗ ở của mình, thay xiêm y dính bụi đất, sai người đun cho mình một thùng nước, chuẩn bị tắm rửa bằng nước ấm.

Y ngồi trong thùng tắm, tựa đầu lên gối mềm trên thành thùng. Bên trong làn nước là những cánh hoa màu đỏ và trắng, y nhặt một cánh hoa lên, đưa lên chóp mũi thưởng thức mùi hương của nó.

Cánh hoa này trước đó được ngâm vào dầu thơm, nên nó không tỏa mùi hoa mà tỏa ra hương thơm khác thấm vào ruột gan.

“Ha…” Thiên Sương thở ra một hơi dài, quả nhiên ở lại Ma Đô vẫn thoải mái hơn. Chẳng qua do y không muốn làm việc thôi, chứ ai lại muốn bôn ba ra ngoài, ở nhà cỏ gặm măng mỗi ngày đâu.

Có người gõ nhẹ lên cửa phòng, nói: “Thức ăn ngài phân phó đã làm xong, ngài muốn ăn bây giờ hay là tắm gội xong rồi ăn ạ?”

Thiên Sương đáp: “Bưng vào đi.”

Các thị nữ xếp hàng đi vào trong, khiêng cái bàn dài ra đặt trước thùng tắm của Thiên Sương, rồi bày đồ ăn mỹ vị lên đó.

Bàn dài vừa khéo ngay bên cạnh thùng tắm, Thiên Sương dựa đầu vào gối mềm bằng da, vừa ngâm nước tắm vừa hưởng thụ đồ ăn ngon.

Nào ngờ ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng hô hào, mấy tên Ma Vệ phá cửa xông vào, doạ cho Thiên Sương làm rơi đũa thịt gà trong tay vào thùng tắm của y.

Thiên Sương tru lên một hơi, vùi mình xuống nước, chỉ chừa lại một cái đầu đang hoảng hốt lo sợ nhìn đám Ma Vệ hầm hầm sát khí kia.

“Các ngươi làm gì!” Thiên Sương bị đám Ma Vệ kia lôi từ trong thùng tắm ra, y kinh hoảng hét lên: “Ai cho các ngươi lá gan? Dám bất kính với ta như vậy!”

Đám Ma Vệ vội vã lau khô nước trên người Thiên Sương, lấy quần áo bọc cho y: “Đắc tội ngài rồi, Thiên Sương đại nhân.”

“Ma Vương triệu kiến gấp, mong ngài thứ lỗi.”

Vừa nghe là mệnh lệnh của Ma Vương, Thiên Sương liền bực tức trong lòng.

Y chỉ muốn yên ổn nghỉ phép thôi mà? Chẳng phải chỉ là làm lơ mệnh lệnh của Ma Vương trong lúc nghỉ phép thôi sao? Có ai nghỉ phép mà vẫn phải làm việc chứ!

Thế nào đây? Ma Vương đối xử với y như vậy, lẽ nào là muốn định tội y?

Mất công y nghe nói Ma Vương bị ám sát liền ra roi thúc ngựa trở về. Cẩu Ma Vương này đúng là lòng dạ như heo chó.

Thiên Sương khẽ cắn môi, thầm nghĩ đây là ách thống trị của đồ quân chủ vạn ác! Một ngày nào đó y nhất định phải lật đổ nó!

Thiên Sương tưởng rằng Ma Vương đang bất mãn với việc y khinh thường lệnh vua, và chưa được cho phép mà đã tự ý rời Ma Đô, nên mới có một màn chấn động này.

Nhưng khi Thiên Sương bị đám Ma Vệ khiêng tới An Tẩm điện, thấy sắc mặt trắng bệch của Huyền Trạch, y mới nhận ra: À, hiểu lầm rồi.

Biểu cảm này của Ma Vương, nhìn là biết không liên quan gì với y hết.

“Thiên Sương!” Huyền Trạch vừa thấy y, lập tức đè thấp giọng bước tới.

Thiên Sương xoa xoa cánh tay bị đám Ma Vệ nắm đau, hỏi: “Bệ hạ, ngài triệu kiến thần gấp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Huyền Trạch không nói gì, chỉ kéo tay Thiên Sương, dẫn y vào trong điện.

Thiên Sương: “?”

Đến lúc hai người đứng trước giường, Huyền Trạch xốc màn lụa lên, thì Thiên Sương mới biết vì sao Ma Vương hoang mang luống cuống như vậy.

Bởi vì hiện giờ sắc mặt Ma Hậu tái nhợt, môi sưng húp, tuy từ ngực trở xuống có chăn che đậy, nhưng nhìn cánh tay và phần vai, phần cổ lộ ra ngoài, y có thể thấy từng mảng lớn các vết hoặc đỏ thẫm hoặc bầm tím, trên vai còn có dấu vết bị cắn xé.

Thiên Sương hít sâu một hơi, thầm nghĩ, thích khách kia thế mà có thực lực khủng bố như vậy, đến nỗi làm Ma Hậu bị thương tới mức này!

Thiên Sương chưa từng trải qua chuyện hoan hợp, y nhìn thương tích trên người Thẩm Thanh Nhan, vẫn chưa phát hiện đây là dấu vết lưu lại sau khi làʍ t̠ìиɦ. Y chỉ cho rằng thích khách hôm qua quá mạnh, đủ để làm chủ nhân của Đồ Thần kiếm bị thương nặng đến mức này.

Chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Nhan, Huyền Trạch không dám chậm trễ, vội vã kéo chăn ra, nói với Thiên Sương: “Phía dưới… Ngươi kiểm tra phía dưới…”

Dứt lời, hắn xốc chăn lên, ý bảo Thiên Sương nhìn hạ thân Thẩm Thanh Nhan.

Tìm thầy chữa bệnh thì không nên thẹn thùng, có nhiều trường hợp còn trần trụi toàn thân trước mặt đại phu để họ xem bệnh cho mình. Có nhiều kẻ cổ hủ, cảm thấy nữ nhân của mình thà không trị mà chết còn hơn là trần trụi cho nam nhân khác nhìn. Huyền Trạch thì không như vậy.

Đó là Thẩm Thanh Nhan, là nương tử của hắn, là ái nhân của hắn, là tâm can của hắn, là mạng của hắn.

Chỉ cần Thẩm Thanh Nhan khoẻ mạnh vui vẻ, kêu hắn làm gì cũng được.

Nếu thật sự chữa được cho Thẩm Thanh Nhan, đừng nói là cho nam nhân khác xem thân thể của nàng, dù Thẩm Thanh Nhan có giao hợp với người khác trước mặt hắn, hắn cũng không phản đối.

Người còn sống mới là quan trọng nhất.

Huyền Trạch nhẹ nhàng kéo hai chân của Thẩm Thanh Nhan ra, chỉ vào miệng huyệt bị xé rách kia, nói: “Ta, ta hôm qua uống rượu, bất tỉnh nhân sự… Lúc tỉnh lại thì A Nhan đã thành thế này…”

“A Nhan ngủ cả ngày, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Huyền Trạch sắp khóc tới nơi: “Ta gọi em ấy rất nhiều nhưng em ấy không có phản ứng gì… A Nhan, A Nhan có khi nào sẽ không tỉnh lại nữa không…”

Thiên Sương đang cẩn thận xem xét miệng vết thương của Thẩm Thanh Nhan, nghe Huyền Trạch nói hắn gọi mãi mà nàng không tỉnh, thì vươn tay để sát chóp mũi nàng kiểm tra hơi thở, rồi tựa đầu lên ngực trái nàng, thử lắng nghe tiếng tim đập của nàng.

Thẩm Thanh Nhan hít thở đều đều, nhịp tim vẫn bình thường.

Y lại nghe kỹ hơn, nghe được trong người Thẩm Thanh Nhan có vài âm thanh rất nhỏ đến mức suýt thì bị bỏ qua.

Âm thanh đó giống như tiếng máu thịt đang sinh trưởng, mà cũng giống như ‘nhịp đập’ của cây cối.

Kiểu như cây cối có máu thịt giống con người, có mạch đập, đang tăng nhanh tốc độ sinh trưởng.

“Bệ hạ, Ma Hậu tuy có thương tích trên người, nhưng sinh mệnh không có gì đáng ngại.” Thiên Sương đứng dậy nói: “Ngài gọi mãi mà Ma Hậu không tỉnh, là vì Thần Mộc Tâm trong người Ma Hậu đang hấp thu năng lượng từ cơ thể, để chữa trị vết thương cho nàng.”

“Dù có mặc kệ không làm gì, thì năng lượng trong cơ thể Ma Hậu cũng đủ để chữa trị những vết thương này.” Thiên Sương khựng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ là không thể biết chính xác Ma Hậu sẽ tỉnh lại vào lúc nào, nhưng tóm lại sẽ không quá lâu.”

“Nếu Ma Vương muốn Ma Hậu tỉnh lại sớm, thì có thể giống như lúc trước, dùng ma khí làm chất dinh dưỡng cho Thần Mộc Tâm, mỗi ngày truyền ma khí vào cơ thể Ma Hậu.”

Huyền Trạch nãy giờ thấp thỏm lo âu, nghe thế thì bình tĩnh lại, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Rồi hắn nhớ đến vết thương trên người Thẩm Thanh Nhan, hỏi: “Vậy A Nhan tỉnh lại thì có đau không, liệu có để lại bệnh căn gì không.”

“Có đau hay không thì thần không thể đảm bảo.” Thiên Sương ngập ngừng một lát rồi nói: “Nhưng thần vẫn muốn khuyên bệ hạ một câu. Chuyện phòng the phải biết tiết chế, thân thể Nhân tộc yếu ớt hơn tộc ta rất nhiều, huống chi, ngài còn là kẻ mạnh nhất thế gian này.”

“Giao hoan đúng cách thì cả hai cùng vui sướиɠ. Nhưng tần suất quá dày đặc thì lại tạo ra áp lực cho đối phương.”

Huyền Trạch tái mặt, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nói một câu: “... Ta biết rồi.”