Chương 8:

Sau khi bữa tiệc nhỏ của Cô gia kết thúc, mọi người trong giới hào môn đều rời đi với vẻ mặt khác nhau.

Bọn họ đều là những nhân vật có tiếng trong giới thiên kim, vốn dĩ ý định ban đầu khi tới đây là hỏi thăm tình huống của Cô Thành, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Cô gia thì Cô Thành hơn phân nửa vẫn chưa có dấu hiện khôi phục.

Còn nữa, bọn họ cứ cho rằng loại thiên kim mới nhặt được từ dưới nông thôn lên như Ninh Ý sẽ khúm núm tự ti, nhưng ai biết cô lại hoàn toàn không giống với những gì mà bọn họ nghĩ.

Trong đám người, thần sắc của Đinh Tư Nguyệt là khó coi nhất.

“Cô đại thiếu còn chưa tỉnh nhưng cô ta đã phách lối như vậy, nếu tỉnh thì không phải cô ta sẽ lên trời luôn sao?”

“Hiện tại tôi còn đang mong Cô đại thiếu tỉnh lại đây, nhìn bộ dáng của Ninh Ý chắc chắn sẽ trừng trị cô ta.”

“Nghĩ cũng không cần nghĩ, Cô đại thiếu chắc chắn sẽ đá bay cô ta, làm sao anh ấy có thể để ý tới một người như Ninh Ý?”

Bỗng nhiên, có một người nhỏ giọng hỏi.

“Vậy…nếu anh ấy thật sự tỉnh lại, tôi và Cô đại thiếu có còn chút hy vọng nào không?”

"Ha ha ha cút dùm cái—— "

Nếu Cô Thành thật sự tỉnh lại, vậy đó tuyệt đối là một hồi tranh đoạt huyết vũ tanh phong.

Đinh Tư Nguyệt vẫn không lên tiếng mà chỉ khẽ mỉm cười.

Nhìn đám tiểu thư chờ mong Cô Thành tỉnh lại, cảm giác ưu việt trong lòng cô ta lại phá lệ mãnh liệt, cảm xúc khó chịu liên tiếp sinh ra bởi Ninh Ý đã tiêu tán hơn phân nửa.

Cô ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người khác, bởi vì dựa theo dự báo của giấc mộng kia, chẳng bao lâu nữa Cô đại thiếu sẽ tỉnh lại.

Một vương giả trở về, khí thế không thay đổi, mà việc đầu tiên hắn làm chính là trừng trị nữ nhân độc ác Ninh Ý này.

Vì để mau chóng đến ngày đó, cô nhất định phải thực hiện kế hoạch chữa trị cho đối phương…

Lúc Tống Lam bị Đinh Tư Nguyệt cản lại, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Từ sau khi Đinh Tư Nguyệt từ bỏ liên hôn với Cô Thành, Tống Lam cũng không còn quá chú ý đến cô ta, nhưng hôm nay là muốn gì đây?

Đinh Tư Nguyệt nói: "Dì Tống Lam, con biết em gái mình còn chưa tiếp nhận con, trong lòng em ấy cũng có rất nhiều khúc mắc, cho nên nhìn chuyện có chút âm u, nhưng đây đều là lỗi của con, con sẽ thử cảm hóa em ấy.”

Tống Lam nghe vậy thì hơi nhướng mày.

Bà đã quen với đủ loại người, nghe qua các loại lời nói, cho nên trong lời của Đinh Tư Nguyệt rõ ràng có ý khác?

Đinh Tư Nguyệt lại nở một nụ cười dịu dàng, nói tiếp: “Con tình nguyện đi thăm hỏi Cô đại thiếu, dù sao chúng con cũng coi như quen biết nhau từ nhỏ, con tin tưởng Cô đại thiếu nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Tống Lam rõ ràng đã hiểu được ý đồ của cô ta.

Khuôn mặt bà lộ ra vẻ ôn hòa, chỉ cười đáp lại: “Không sao, hiện tại Ninh Ý đã kết hôn với A Thành, chuyện này cứ giao cho con bé làm là được.”

Nụ cười của Đinh Tư Nguyệt lập tức cứng đờ.

Tống Lam lại vỗ vỗ tay cô rồi rời đi.

Đinh Tư Nguyệt đứng tại chỗ không cam lòng mà dậm dậm chân.

Cuộc sống của cô ta là một cuộc sống được cưng chiều, không ai có thể ngăn cản cô!

Cô nhất định phải trở thành ánh sáng của Cô đại thiếu!

. . .

Tống Lam đi tới cửa phòng bệnh của Cô Thành, lại gọi "Ninh Ý" tới.

Đêm nay bà và Cô lão gia tử đang uống trà ở tầng hai của buổi tiệc, nhưng vẫn để ý tới cô con dâu này.

Mà Ninh Ý so với bọn họ dự liệu còn tốt hơn rất nhiều, thản nhiên, tự tin, không làm ra vẻ. Hơn nữa...Cảm giác cơ thể của cô vô cùng khỏe mạnh. Dễ ăn cũng là một loại phước lành.

Tống Lam và Cô lão gia tử nhất trí cho rằng, bọn họ còn cần phải hiểu rõ hơn về cô con dâu này, sau đó nhét cô vào người nhà mình.

Tuy nhiên lúc này, Cô Thành lại đang ở trong thân thể của Ninh Ý.

Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, ảm đảm cảnh báo Ninh Ý: “Đừng la hét nữa.”

Đến lúc gương mắt lên thì đã thấy Tống Lam ôn hòa đi tới.

Bà mở quyền hạn cho Ninh Ý, là người duy nhất trong trang viên ngoại trừ hộ công ra có thể tự do ra vào thăm Cô Thành.

“Ba năm nay việc chăm sóc sức khỏe cho A Thành đều có đối ngũ quản lý chuyên nghiệp nhất, con không cần bận tâm đến những người đó. Chỉ là hiện tại con là người thân cận nhất với nó, cho nên chuyện tắm rửa có thể giao cho con hay không?” Tống Lam quan sát biểu tình trên mặt của Ninh Ý.

Hành động này chủ yếu là để khảo nghiệm nhân phẩm và tính nhẫn nại của Ninh Ý, đương nhiên, Tống Lam sẽ không để cho cô vô ích chịu mệt mỏi, bà đã mở một tấm thẻ đen, tính toán vài ngày nữa sẽ đưa cho Ninh Ý.

Cô Thành nhìn mẹ ruột, lại yên lặng một lát, sau đó mới nở nụ cười.

“Vâng, đây đều là thứ con nên làm.”

Tống Lam nhìn "Ninh Ý", có chút cảm động.

Đứa nhỏ này đồng ý dễ dàng như vậy, quả nhiên là tâm địa thiện lương.