Chương 35:

“Ừ..." Ninh Ý không biết có nên chọn 03 hay không.

Mặc dù là Cô Thành đề nghị, nhưng ánh mắt Ninh Ý vẫn không kìm được nhìn về phía con ngựa bên cạnh…

Nó cao lớn hơn một chút, da lông bóng loáng, lông bờm gần với màu đen, nhưng mà màu lông này ở trên thân thể mạnh mẽ kéo dài đến nửa sau, lại đột nhiên phai màu thành trắng nõn, làm cho toàn bộ thân ngựa giống như vẩy mực, vô cùng xinh đẹp.

Ngoài ra, Ninh Ý liếc mắt một cái đã nhìn thấy nó mập mạp cường tráng, là một con ngựa tốt, vì vậy hỏi Tống Yến bên cạnh: "Nó tên là gì vậy?"

Tống Yến không ngờ ánh mắt cô không tệ, có chút ngoài ý muốn nhìn Ninh Ý: "Là Cô đại thiếu đặt tên, gọi là Tiểu Hồng.”

Ninh Ý: "...?”

Con ngựa này trước đen sau trắng, có liên quan gì đến màu đỏ?

Cô Thành, sao anh không đặt tên cho người ta là Trương Vĩ?

Vẻ mặt Ninh Ý đầy tiếc nuối nhìn Trương Vĩ trước mắt… không phải, Tiểu Hồng.

Lúc này Đinh Tư Nguyệt và bọn Ôn Hiểu Mạn cũng đi tới chọn ngựa, thấy Ninh Ý đứng ở trước mặt Tiểu Hồng, cũng nở nụ cười… quả nhiên! Cái mũ đất này không có một điểm B!

Ôn Hiểu Mạn nói: "Đây là thú cưỡi của Cô thiếu gia, không phải ai cũng có thể cưỡi, Nếu không được luyện tập bài bản, thậm chí cô còn không ngồi vững được trên mông, khuyên cô nên chọn ngựa thấp một chút, người mới nên xem chân của mình trước, có đủ dài để bước lên hay không?"

Nói xong, quét mắt nhìn chân Ninh Ý.

Sau đó im lặng vài giây.

Lâu quá.

Ninh Ý đưa tay sờ Tiểu Hồng, phát hiện quả thật nó có chút chống cự.

Tiểu Hồng đã là một con ngựa trưởng thành, vô cùng có nhận thức với con người, cảm nhận được đối phương cũng không tinh thông cưỡi ngựa nên sẽ không phối hợp.

Ninh Ý có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu, ở trong lòng gọi Cô Thành: "Ông xã, ông xã, em muốn chào hỏi với Tiểu Hồng của anh."

Cô Thành lẳng lặng hỏi: "Nó thế nào?

“Rất tốt." Ninh Ý rút tay khỏi khóe miệng của Tiểu Hồng: “Mi thanh mục tú, hàm răng không tệ.”

Cô Thành cúi đầu cười rộ lên.

Cái cảm giác phi nước đại trên lưng ngựa cho dù đã nằm xuống ba năm vẫn chảy trong huyết quản hắn. Kết quả là, một loại năng lượng đen hoang dã nào đó trong xương của hắn chậm rãi chảy ra, như thể hắn bẩm sinh đã bướng bỉnh.

Hắn hỏi Ninh Ý: "Muốn thử không?”

Ninh Ý: "Hả?”

"Tôi qua đó giúp em thuần phục nó, sau đó em tới cưỡi, lúc không được thì tùy thời đổi tôi tới." Âm thanh của Cô Thành mang theo khí thế tự nhiên, từ tính lại lạnh lùng: "...Dám không?"

Khá lắm, không hổ là người lòng dạ hiểm độc.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Ninh Ý lại trở nên lấp lánh: “Được thôi.”

Thật không may, cô cũng là một người tàn nhẫn đã nhìn thấy sóng to gió lớn.

Ninh Ý nói với Tống Yến: "Con này đi.”

Nói xong, lập tức trao đổi thân thể.

Tống Yến nhíu mày: "Cô thật sự muốn chọn Tiểu Hồng à? Vậy tôi phải dẫn cô đi luyện tập trước.”

Nhưng mà một trận gió xẹt qua, sợi tóc người trước mắt nhẹ nhàng bay qua.

Lúc ngước mắt lên, lại nhìn thấy một đôi mắt đen kịt lạnh lẽo, mang theo cảm giác áp bách tự nhiên.

Cả người Tống Yến ngẩn ra, cảm giác thần phục theo quán tính nào đó xông lên đầu.

Cô Thành nói: "Ừ, chính là con này.”

Người trong giới hào môn đều như bùng nổ.

“Ninh Ý muốn cưỡi Tiểu Hồng của Cô đại thiếu?”

“Điên rồi sao, cô ta cứ như vậy muốn chứng minh mình có thể xứng với Cô đại thiếu?”

Đinh Tư Nguyệt đang xem kịch ở phía sau… Ninh Ý đang nôn nóng phải không? Mắt thấy Cô đại thiếu sắp tỉnh lại nên vừa quẹt thẻ, vừa cưỡi ngựa.

Hừ, cô ta rất nóng lòng muốn nhìn thấy sau khi Cô đại thiếu tỉnh lại sẽ hành hạ Ninh Ý như thế nào!

Đinh Tư Nguyệt vốn ngồi chờ Ninh Ý không lên được ngựa mất mặt xấu hổ, nhưng khóe mắt lại bỗng nhiên tinh mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Lâm Dập đang chú ý về phía bên này.

Cô ta nhất thời nhìn về phía Ninh Ý, dịu dàng khuyên nhủ: "Em gái, đây không phải là chuyện có thể liều lĩnh nha! Lỡ như em bị thương thì làm sao bây giờ? Hơn nữa con ngựa này sẽ không nghe lời em đâu…”

Lời còn chưa dứt, Cô Thành đã nhìn vào mắt Tiểu Hồng, vươn tay ra.

Ngựa tốt có linh hồn, nó nhìn Cô Thành, thở ra mấy hơi, sau đó lắc lắc đầu…

Ngay trước mặt thân hình mảnh khảnh của “Ninh Ý”, sau đó lập tức quỳ xuống!

Mọi người: Cái quái gì vậy?

Đinh Tư Nguyệt: ???

Phục rồi, tại sao lại như vậy! Loại kỹ năng này cô cũng có thể học được?

Trong nháy mắt Đinh Tư Nguyệt đều nảy sinh nghi ngờ… không phải, rốt cuộc ai mới là nữ chủ của sủng văn đây?