Bác sĩ gia đình thực hiện theo sự hướng dẫn của Tống Lam, sau đó giao công việc lau chùi cuối cùng cho “Ninh Ý” đang đứng ở một bên.
Bọn họ thực sự không yên tâm lắm. Dù sao nếu thân thể của Cố đại thiếu xảy ra vấn đề gì, bọn họ không ai có thể kham nổi.
Huống chi, Ninh Ý cũng là người ngoài Cô gia, để cho cô lau chùi cũng bao hàm ý tứ khảo sát của phu nhân.
Vẻ mặt của bác sĩ tràn đầy sự không tín nhiệm: “Phu nhân, thật sự có thể làm được sao?”
Cô Thành ở bên trong não bộ hỏi Ninh Ý: “Có thể sao?”
“Hả…” Ninh Ý bĩu môi.
“Tại sao không?”
Sau khi bác sĩ rời đi, giọng nói lạnh lùng của Cô Thành vang lên.
“A Ý nằm đủ chưa?”
Ninh Ý: “Chồng ơi, sau khi trải qua cuộc sống của anh, em càng cảm thấy đau lòng cho anh.”
Cô Thành cười lạnh một tiếng: “Thật sao.”
“Đương nhiên là thật rồi.” Hehe.
Ninh Ý nói xong liền phối hợp thay đổi thân thể, cầm lấy khăn mềm lau người.
Lần này đổi lại là Cô Thành ngây người.
Bộ dàng này có vẻ không phải nói đùa, cô ấy thật sự muốn lau sao?
Ninh Ý: Tôi lau 3
Hôm qua, Cô Thành đã lợi dụng quy tắc hoán đổi mà cướp mất miếng bò bít tết, đây được gọi là “sự trả thù của bò bít tết”.
Mà hôm nay hai người đã hoán đổi với nhau ba lần, một lần để ngủ, một lần để ăn, lần thứ ba là để hồi phục, mà lần hoán đổi tiếp theo cũng sắp đến rồi.
Ninh Ý: Không nghĩ đến đi.
Cô bắt đầu nói ra lời thề thốt, tỏ vẻ vô cùng đau lòng: “Ông xã à, em thật sự muốn gánh vác tất cả những chuyện này thay anh.”
Suy nghĩ lệch lạc được kích hoạt.
Vì vậy, Cô Thành lại bị hoán đổi trở về.
“...” Cô Thành đứng lại bên giường, ánh mắt tối sầm.
“Ninh Ý, là em cố ý.”
Sau lần hoán đổi thứ tư, còn có một khoảng thời gian khác để hồi phục, nhưng nhóm bác sĩ đã tan tầm.
Cho nên hôm nay hắn chỉ có thể tự mình làm.
“Ông xã, sau khi trải qua nhiều lần sống chết, bản thân em cũng hiểu ra một đạo lý! Thứ quan trọng hơn so với việc em yêu anh chính là anh phải biết quý trọng chính mình!”
“Lên đây đi chồng ơi! Yêu quý thân thể của mình đi! Hung hăng vào!”
Cô Thành cười lạnh.
“Em được lắm.”
Xoa bóp và dưỡng sinh, ba năm lặp đi lặp lại các bước giống nhau, không ai quen thuộc hơn Cô Thành.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận cơ thể của mình theo cách này.
Hắn nghĩ mình sẽ hận nó, hận thân thể này giống như một cái l*иg nhốt hắn suốt ba năm qua.
Hoặc là sẽ ghê tởm, ghê tởm căn bệnh liệt giường yếu ớt và trò hề này.
Nhưng tất cả có vẻ ổn, bởi vì——
“Uh-huh”
“Thêm ba cm nữa về bên trái.”
“Có thể thêm lực mạnh hơn một chút không!”
“Đúng đúng đúng.”
Cô Thành: “...”
Ninh Ý vừa hưởng thụ vừa cổ vũ: “Ông xã à, kỹ thuật của anh thật tốt, cảm giác thân thể càng lúc càng khỏe!”
“...”
Cô Thành im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại vì tức giận mà bật cười.
Cô Thành xoa bóp đến tối, cảm giác mình đã giải hòa với cơ thể.
Ninh Ý tận hưởng dịch vụ chất lượng cao, cuối cùng cũng bù đắp được mối hận với món bò bít tết.
Sau khi nhận được sự săn sóc chu đáo, cơ thể đã chuyển biến tốt thì cô cũng hoán đổi cơ thể hai người về vị trí cũ.
"Ông xã à, anh mau đi ngủ đi, lần này em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh đâu."
Cô Thành cười khẩy, nhưng cũng nhắm mắt lại.
Sau ba ngày không ngủ, cuối cùng hắn cũng cảm thấy buồn ngủ, vất vả lắm mới có thể nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Nhưng lại có một bóng người lặng lẽ bước vào phòng bệnh và nắm lấy tay của hắn.
"Ánh, sáng, của, anh, đã, đến, rồi.”
Mẹ kiếp.
Mau cút.
"A Ý."
"Người đâu?"
"...Ninh Ý."
Cô Thành rất nhanh đã không thể chịu đựng được nữa.
——"Em, biết, cho, dù, hiện, tại, anh, rất, đau, khổ, nhưng, mà, cũng, không, sao.”
——"Bởi, vì, em, sẽ, luôn, bên, anh"
Đinh Tư Nguyệt viết từng nét bút một.
Cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang say ngủ trên giường bệnh, tận đáy lòng của cô ta đều tràn đầy dịu dàng và mong chờ - Chờ đến khi có một ngày hắn tỉnh lại, hắn nhất định sẽ dành cho cô ta sự ưu ái và yêu thương tột bậc!
Bởi vì cô ta là người cùng hắn vượt qua mọi khó khăn, không giống với bất kỳ ai khác.
Không ai có thể giao tiếp trực tiếp từ trái tim giống như hắn và cô ta!
“... Vợ ơi.” Cô Thành kêu tên Ninh Ý ở trong đầu.
Hắc khí trên người hắn trầm đến mức gần như nhỏ giọt.