Chương 17:

Ở một bên khác.

Cuối cùng thì Ninh Ý cũng đợi cho đến khi đầu bếp nướng xong bánh kếp — đây chính là món vô cùng đặc biệt! Bởi vì trong toàn bộ người của Cô gia cũng chỉ có một mình Ninh Ý là người ăn ngon lành nhất, khiến cho vị đầu bếp này có cảm giác thành tựu, cho nên đầu bếp rất thích cô!

Ninh Ý ngồi xổm bên lò nướng đợi rất lâu, đến khi cắn được một miếng bánh kếp mới đáp lại: “Em ở đây, em ở đây, chồng yêu của em làm sao đấy?”

“Trở về đi.” Thanh âm của Cô Thành lạnh như băng.

“Cái người chị kia của em tới rồi, mau đến đây đuổi cô ta đi đi.”

Trên đầu lưỡi Ninh Ý là vỏ bánh giòn xốp như sáp, lòng đỏ trứng gà có vị mặn ngọt mềm dẻo, thật là ngon.

“Đến đây."

Nghe giọng nói này của đại lão, cô cảm thấy nhất định hắn đã chịu đựng đến cực hạn, được rồi, được rồi, bởi vì vừa rồi hắn rất nghiêm túc trong việc lau chùi và mát xa, cho nên Ninh Ý sẽ nể tình bán cho hắn một ít thể diện vậy.

Cô bưng dĩa bánh kép, trong miệng còn ngậm một cái.

“Chồng yêu đừng sợ, em tới đây~"

Còn ở bên phía này, Đinh Tư Nguyệt muốn tiếp tục sưởi ấm cho Cô Thành và truyền thêm sức mạnh cho hắn, nhưng đột nhiên nghe thấy hai tiếng gõ cửa phòng.

"Cốc cốc."

Đinh Tư Nguyệt hoảng sợ.

Đây là ám hiệu mà Cô Chí Tùng đã nói trước với cô ta, một khi Ninh Ý hoặc người nào khác quay lại là sẽ dùng thứ này nhắc nhở.

Hiện tại, cô ta không thể để người khác biết kế hoạch chữa bệnh của mình!

Vì vậy, Đinh Tư Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, rất nhanh đã lặng lẽ lẻn ra khỏi căn phòng và đảm bảo sẽ không có ai chú ý đến cô ta.

Sau khi Ninh Ý chạy tới, ngẩng đầu nhìn camera giám sát dưới lầu, sau đó lững thững trở về phòng bệnh.

Ninh Ý liếc nhìn đại lão đang nằm trên giường, rồi cầm khăn giấy khử trùng lần trước chưa dùng đến, khử trùng bàn tay của hắn thêm lần nữa.

Sự thù địch của Cô Thành cuối cùng cũng tiêu tan.

“Ngủ đi.” Ninh Ý vỗ vỗ tay của hắn.

Cô Thành thở ra một hơi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Ý kéo chiếc ghế bên cạnh, miệng ngậm bánh ngọt, vừa cầm máy tính vừa gõ cạch cạch.

Sau khi Cô Thành tỉnh lại, Ninh Ý trực tiếp hoán đổi để trở lại với chiếc nệm êm ái.

"Đến giờ cơm tối thì nhớ gọi em nha ông xã, piu piu ~" Ninh Ý chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô Thành đã quen thuộc với cuộc sống hàng ngày của cô.

Sau khi cầm lấy chiếc máy tính Ninh Ý vừa dùng, quả nhiên là giao diện trò chơi. Các dấu vết khác của trình duyệt và hoạt động đều rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức...giống như cố ý vậy.

Lông mày của Cô Thành hơi giật giật.

Thực sự không có, hay là bị ẩn đi rồi?

Hôm nay bác sĩ gia đình và nhóm điều dưỡng đến đây như thường lệ, Tống Lam cũng có mặt tại đây. Sau khi kiểm tra, công việc lau người và xoa bóp cho Cô Thành của ngày hôm qua đã được bác sĩ gia đình nhất trí thông qua.

"Kỹ thuật xoa bóp của phu nhân rất tốt! Giống như đã học được nhiều năm rồi!"

Cô Thành: Haha.

Tống Lam rất cảm động, cảm thấy việc mình đưa cho cô một tấm thẻ đen là còn quá ít.

“Nếu Tiểu Ý cần gì thì cứ việc nói ra."

Cô Thành: "Cô ấy... Tôi không cần."

Hắn định đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng khi hắn đi vòng quanh giường thì thoáng thấy một thứ——

Tay Ninh Ý khẽ nhúc nhích.

Đồng tử của Cô Thành co rụt lại.

“Mau kiểm tra lại cho anh ấy.” Cô Thành túm lấy bác sĩ.

Bác sĩ gia đình ngây người, bởi vì chức năng sinh lý của Cô đại thiếu đã lâu không thay đổi, cho nên cứ ba ngày lại tiến hành kiểm tra sức khỏe một lần, hôm nay còn chưa tới...

Cô Thành kiên trì: "Kiểm tra một chút đi."

Thiết bị y tế do Cô gia cung cấp có thể so sánh với bệnh viện hạng 3. Bác sĩ gia đình đã tiến hành chụp CT và MRI não, sau đó phát hiện điện não đồ của Cô Thành, vốn không thay đổi trong ba năm liên tiếp, nhưng hiện tại lại có dấu hiệu thay đổi!

Cô đại thiếu có ý thức rồi sao?!

——Đây là một tin tức rất lớn, giống như một quả ngư lôi lao thẳng xuống biển sâu.

Nhưng mặt ngoài nhất định phải giữ bình tĩnh.

Tống Lam cố kìm nén mọi loại cảm xúc kích động của mình, sau đó bà bí mật chi rất nhiều tiền để mời những bác sĩ và học giả nổi tiếng nhất trong nước đến Cô gia càng nhanh càng tốt.

Đây là lần đầu tiên sau ba năm, bọn họ thấy được hy vọng!