Chương 116

Tới sáng sớm thứ Hai, Mạc Lệ Quyên dẫn theo Lệ Vân và bộ hồ sơ đến Cung Tiêu Xã. Họ không quá bất ngờ khi thấy rất nhiều người đang đứng chờ.

Mạc Lệ Quyên chắc chắn ở nơi đây chẳng có ai có trình độ học vấn cao hơn Lệ Vân nhà cô cả.

Bởi cho dù ngoài kia vừa có những cơn sóng nhỏ, nhưng rất nhiều người đang chờ nó qua đi để cất bước vào Đại học.

Thời đại này, thi đậu Đại học chính là vinh quang, cũng là bậc thang quan trọng để đổi đời.

Họ đã đi đủ chín mươi chín bước thì chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi, nên nhiều người rất có kiên nhẫn. Nhưng tất cả mọi người không biết rằng, lần này thời thế đã phụ sự mong mỏi của họ. Đại học sẽ bị đóng cửa đến tận mười năm.

Và những người học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp này, không học tiếp được cũng chẳng thể nhanh chóng tìm được việc làm, các em sẽ bị buộc đăng kí xuống nông thôn để làm thanh niên trí thức.

Hơn thế nữa, sau mười năm đen tối, có ba mươi thanh niên trí thức thì chỉ có một người trong số họ là có thể trở về nhà.

Một số bị thanh niên trong thôn làm bẩn thanh danh, buộc phải cưới vợ gả chồng.

Một số vì mệt nhọc, đói khát, bệnh tật mà ra đi vĩnh viễn.

Đám thiếu niên thiếu nữ sống trong thành phố này, từ nhỏ đến lớn luôn được người nhà bảo bọc và che chở thì làm sao sống được trước bão táp mưa sa.

Mạc Lệ Quyên biết tất cả, nhưng cô quá đỗi nhỏ yếu, chỉ có thể bảo vệ người thân của mình.

Đây là thời cuộc, không có ai có thể ngăn cản được.

Lại qua vài ngày, trước cửa Cung Tiêu Xã dán thông báo, quả nhiên Mạc Lệ Vân trúng tuyển, có thể lập tức đi làm vào ngày hôm sau.

Nơi này gần nhà bọn họ nên Mạc Lệ Vân chỉ cần đi bộ một chút, không cần đạp xe mỗi ngày.

Thu xếp xong công việc của Lệ Vân thì thời gian đã đi qua một tuần.

Lúc này, làn sóng phản đối ép duyên được lan truyền mạnh mẽ. Nhiều người đã có chồng, có vợ thậm chí là bốn năm đứa con, nhưng vì cưới nhau theo sự sắp xếp của gia đình, đều quy chụp cuộc hôn nhân đấy là ép duyên, muốn li hôn.

Con sóng dữ này lan tận đến quân khu.

Nhiều người lấy phản đối ép duyên làm vinh dự, rằng nếu li hôn cưới người khác là yêu đương tự do, là bước theo thời đại mới, phản đối hủ tục.

Lãnh đạo quân khu vô cùng đau đầu.

Ngày này, Mạc Lệ Quyên, bà Mai và thím Lan từ Cung Tiêu Xã trở về. Trên đường ba người họ gặp được chị em nhà họ Đặng, và một vài cô gái khác trong đoàn văn công.

Thấy Mạc Lệ Quyên, ánh mắt Đặng Ngọc Liên loé loé. Cô ta quay sang nói với cô gái có gương mặt xinh đẹp ở bênh cạnh: "Hồng Ngọc, cô thật là hạnh phúc."

Cô gái kia tên là Lê Hồng Ngọc, cũng nhìn thấy thím Lan nên cúi đầu xuống ngượng ngùng: "Đừng nói mà."

Đặng Ngọc Hoa háy ba người Mạc Lệ Quyên, lớn tiếng nói: "Sau không nói, cô chính là yêu đương tự do, là biểu tượng của đoàn văn công chúng ta, đâu như ai kia..."

Thím Lan tức run người: "Trên đời này sao có loại người như vậy? Người ta đã có vợ nhưng vẫn cố mồi chài..."

Đúng lúc này, một nhóm người khác xuất hiện, trong đó có chồng thím Lan, Trung Tá Võ Kiến Bân.

Lê Hồng Ngọc gặp người đến, đôi mắt cô ta hơi sáng lên, sau đó vành mắt đỏ tươi, nức nở: "Tôi không có..."

Thấy cô ta lại như vậy, thím Lan hận đến cắn răng: "Cô!"

Lời chưa dứt thì nghe tiếng quát của chồng: "Lan! Được rồi!"

Hai chị em họ Đặng thi nhau hát: "thím Lan, sao mỗi lần thấy Hồng Ngọc thím đều hùng hổ như vậy chứ?"

"Hồng Ngọc có làm gì thím đâu? Sau thím quá đáng đến như vây?"

Võ Kiến Bân nghe được, mày nhăn lại đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi. Ông nói với vợ: "Em xin lỗi người ra đi!"

Thím Lan không thể tin được: "Ông vừa nói cái gì?"

Võ Kiến Bân thấy vợ gàn bướng liền bực: "Tôi nói hãy xin lỗi người ta!"

Miệng Lê Hồng Ngọc hơi nhếch lên, ra vẻ mềm yếu: "Anh Bân, anh đừng quát chị ấy, là em sai, là em sai, em xin lỗi ạ."

Kêu chồng người ta là anh, lại kêu người ta là thím!

A!

Võ Kiến Bân là đàn ông, lại ở trong quân nên thẳng tính đâu biết trong lòng bọn con gái quanh co khúc khuỷu. Bởi vậy khi nghe Lê Hồng Ngọc nói vậy, ông tự giác vợ mình làm điều có lỗi với người ta nên vô cùng áy náy.

Hơn nữa chị em họ Đặng kia lại ở bên cạnh châm dầu vào lửa.

Đặng Ngọc Liên quay sang giả vờ mắng Lê Ngọc Hoa: "Xin lỗi cái gì? Tại sao lại xin lỗi? Chỉ có loại người nhu nhược như cô nên mới bị người khác trèo lên đầu ngồi!"

Đoạn, cô ả quay sang nhìn Võ Kiến Bân: "Trung Tá Bân, hôm nay anh nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý. Bạn tôi đã làm nên tội tình gì mà phải chịu vợ anh giày xéo đến mức này!"

Đặng Ngọc Hoa đứng bên cạnh luôn mãi gật gù: "Đúng vậy!"

Lê Hồng Ngọc ra vẻ khó xử nhìn chị em họ Đặng, lại như bất lực mà nhìn Võ Kiến Bân: "Anh Bân..."