“Mẫu thân, cái này quá quý trọng.” Đại phu nhân nhìn hộp gỗ tử đàn khắc hoa trong tay của Lâm Tĩnh Tùng, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đây chính là hồi môn của lão phu nhân khi còn trẻ, tuy rằng không phải là món có giá trị liên thành, nhưng cũng là thứ hiếm có. Không nghĩ tới bà sẽ tặng nó cho nữ nhi của mình.
“Tổ mẫu, cái này……” Lâm Tĩnh Tùng cầm chiếc hộp trong tay, nhìn mẫu thân xong lại nhìn sang lão phu nhân, nhất thời do dự một lúc.
“Nếu đã tặng cho cháu thì có thể lấy, tương lai cháu chính là Thái tử phi, nếu như vào trong hoàng thất không có máy bộ trang sức áp dưới đáy hòm thì sao mà được.” Lão phu nhân kéo tay Lâm Tĩnh Tùng qua, nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí mềm mại “Tổ mẫu già rồi, cất giữ thứ này cũng chỉ có thể đem xuống mồ, không bằng cho đại tôn nữ của ta, cũng thêm chút hào quang cho cháu.”
“Tổ mẫu.” Lâm Tĩnh Tùng cảm động không thôi, một đôi phượng nhãn tràn đầy cảm kích.
Không khí đang nồng nhiệt vui vẻ thì có nha hoàn vén rèm cửa đi vào bẩm báo, nói là Tống Anh Liên đã tới.
Tống Anh Liên tới? Không khí ôn hòa trong phòng đột nhiên cứng đờ, nháy mắt trở nên yên tĩnh hẳn.
Đại phu nhân nhớ lại chuyện cũ, vội vàng đứng dậy nói: “Mẫu thân, tức phụ nhớ tới trong viện còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên cáo lui trước.”
Lão phu nhân cũng là nhân tinh, sao lại không rõ suy nghĩ trong lòng của đại phu nhân suy nghĩ, liền nói: “Nếu trong viện có việc, vậy con cứ dẫn hai nàng ấy trở về đi, ta cũng không lưu lại.”
“Vâng, tức phụ cáo lui.”
Ánh mắt Lâm Tĩnh Tùng khẽ động, cũng nghe theo lời đại phu nhân mà lui ra ngoài, ba người Lâm Lang cứ như vậy mà lui ra.
Sau khi ba người Lâm Lang đi rồi, Tống Anh Liên đã vào tới, mặt lộ vẻ lo lắng: “Ai di đã khá hơn rồi, nhưng Liên Nhi đã rất lo lắng”
“Lo lắng, ngươi có cái gì mà lo lắng, sợ lão bà tử ta đã chết rồi, ngươi gánh lấy ác danh này sao?” Lão phu nhân khinh thường liếc nhìn Tống Anh Liên, trên gương mặt già nua tràn đầy châm chọc.
Tống Anh Liên nghe lão phu nhân nói thế, sắc mặt tái nhợt, im lặng không nói.
“Thôi, lão bà tử nợ ngươi, về sau ngươi có thể đi vào tứ phòng, yên phận làm một lương thϊếp, chớ lại gây sự nữa.”
Ngữ khí của lão phu nhân bất đắc dĩ, tốt xấu cũng do bà nuôi dưỡng nàng ta lớn lên, lại là cốt nhục duy nhất của muội muội nhà thân mẫu mình, không khỏi có chút mềm lòng.
“Không, chất nhi không muốn đi tứ phòng.” Mặt Tống Anh Liên lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, trầm cài bằng ngọc trai màu tím nhạt không ngừng đong đưa theo động tác của nàng ta.
“Không đi tứ phòng sao?” Lão phu nhân quay đầu lại phía sau nhìn về phía Tống Anh Liên, “Không đi tứ phòng thì đi đâu? Ngươi hiện giờ đã là tàn phá chi thân, làm sao còn mặt mũi nói tới hôn sự.”
“A di, Liên Nhi tuyệt đối không đi tứ phòng, a di gần đây không phải vì đại tiểu thư chọn lựa dắng nữ sao? Liên Nhi nguyện làm dắng nữ hầu hạ đại tiểu thư.”
Trên mặt của Tống Anh Liên tràn đầy chờ mong, nàng muốn vào cung, nàng phải làm sủng phi của Thái tử, nàng muốn hưởng vinh hoa phú quý, tuyệt đối không làm một danh gia lương thϊếp bình thường.
“Ngươi, ngươi, ngươi…….” Lão phu nhân tức giận trừng mắt, xốc chăn lên từ trên giường đi đến trước mặt Tống Anh Liên, tiếp theo đó là buông một cái tát.
“Ta không ngờ ngươi thế nhưng lại là người không biết xấu hổ như thế.” Trong lòng khϊếp sợ không thôi, bà đã giáo dưỡng Tống Anh Liên mấy năm rốt cuộc đã dưỡng ra cái thứ vô liêm sỉ như thế nào, lại có những suy nghĩ đại nghịch bất đạo, không màng nhân luân.
Tống Anh Liên che mặt lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nàng đã theo bên người a di mấy năm nay, đây là lần đầu tiên a di đánh nàng.
“A di, ngài dưỡng ta đến bây giờ, còn không phải định lúc đại tiểu thư gả cho Thái tử sẽ cho ta theo làm dắng nữ của đại tiểu thư hay sao? Hay ngài cho rằng ta không cha không mẹ, cảm thấy ta dễ đối phó?”
Ngữ khí của Tống Anh Liên lộ vẻ châm chọc, một đôi mắt hạnh lộ ra thù hận.
“Ta cho ngươi làm dắng nữ? Chính ngươi ham vinh hoa phú quý, ý nghĩ kỳ lạ, lão bà tử nhưng không có bản lĩnh lớn như ngươi vậy, việc này ngươi đừng nên nhắc lại, nếu không đừng trách ta không niệm tình xưa.”
Đôi mắt lão phu nhân lộ ra vẻ ngoan lệ, Tống Anh Liên ở trước mặt nhưng trong mắt bà xem như đã chết.
Tống Anh Liên thấy sắc mặt của lão phu nhân, biết là đã chọc giận bà, thấp thỏm lo âu, vội vàng đứng dậy, xoay người chạy ra ngoài.
“Tội gì, tội gì……” Lão phu nhân đau lòng không thôi, ngồi phịch xuống đất, không ngừng dùng tay vỗ vào ngực, “Lão thiên gia, Lâm gia ta đây là trêu chọc phải ai, thế nhưng phải gặp trúng sát tinh như vậy.”
Từ ma ma vội vàng tiến lên nâng lão phu nhân dậy: “Lão phu nhân, trên mặt đất lạnh, ngài vừa mới khỏi bệnh, đừng để bị lạnh sẽ cảm mạo hại thân.”
“Nhị nha, ngươi nói xem, ta nuôi dưỡng nha đầu kia lâu như vậy đã từng bạc đãi nàng ta chưa, thật là khuê nữ trưởng thành không thể giữ, giữ tới giữ lui rồi thành thù.”
Trong lòng tràn đầy bi thương, bà xem nàng ta như người Lâm gia, hài tử mà lão phu nhân xem trọng chỉ có Lâm Tĩnh Tùng và Tống Anh Liên, chưa từng nghĩ hài tử do mình tự giáo dưỡng thế nhưng còn không bằng một thứ nữ ở Lâm phủ.
Nhớ tới Lâm Lang hôm nay đi theo đại phu nhân tới thỉnh an, lão phu nhân yên lặng ghi nhớ trong lòng. Có lẽ có một ngày có thể sử dụng đến nàng, hỗ trợ Lâm gia tìm được một mối nhân duyên tốt.
Chỉ là hiện tại bà vẫn đang nhọc lòng với hôn sự của đại tôn nữ, đại điển thành hôn giữa Thái tử và đại tôn nữ sắp diễn ra, tất nhiên không thể xem thường.