Chân tướng sự việc chỉ đơn giản như vậy, Lâm Lang thu hồi bàn tay nhỏ bé đặt trên vai Thảo Nhi, nhìn Lâm đại ca nói: "Đại ca ca, chuyện đã đến nước này, chỉ cần tìm ra là ai vào phòng đại tỷ là được rồi.”
Nàng không muốn để cho chút chuyện nhỏ này làm chậm trễ thời gian của nàng, nàng còn muốn trở về phòng ngủ, từ khi nàng bắt đầu tu luyện tinh thần lực, giấc ngủ càng ngày càng tốt.
Tay Lâm Lang vừa lấy ra, Thảo Nhi liền phục hồi tinh thần, nhìn chung quanh một vòng người vây quanh, bất giác nói: "Nơi này không có nha hoàn mà nô tỳ đã gặp qua hôm nay.”
Hôm nay xảy ra chuyện đại tiểu thư cát phục bị cắt nát, ngoại trừ gã sai vặt canh cửa, hầu như tất cả mọi người đều chờ ở chỗ này tiếp nhận thẩm tra.
Nghe Thảo nhi nói thế, Lâm Thư Hàng nhìn về phía Lâm Tĩnh Tùng đứng ở một bên nói: "Nha đầu hồi môn nha đầu là của muội, muội có biết hôm nay ai vắng mặt không?”
Lâm Tĩnh Tùng nghe thấy đại ca nói, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện Tống Anh Liên ngày thường thích trang điểm không muốn mặc phục chế nha hoàn không thấy đâu.
Lâm Tĩnh Tùng gần như muốn ngất lịm, hướng về phía Lâm Thư Hàng, âm thanh chát chát: "Đại ca, là nha đầu hồi môn của tổ mẫu cho không thấy đâu.”
“Tống Anh Liên?”
Lâm Thư Hàng trở lại Lâm gia, đối với người này có chút ấn tượng, hắn ta chỉ là nghe nói Tống Anh Liên thông đồng tứ thúc không được, còn muốn theo đại muội muội tiến cung hầu hạ Thái tử, thật không ngờ muội muội lại thật sự mang nàng ta tới.
"Vâng." Lâm Tĩnh Tùng rũ mi cúi đầu, trong âm thanh mang theo ủy khuất nói.
“Muội thật hồ đồ mà!”
Lâm Thư Hàng nghe thấy lời nói của Lâm Tĩnh Tùng, thật sự là vừa than lại vừa tức, người như vậy còn dẫn nàng ta đến Thịnh Kinh, cũng không phải tự gây phiền toái cho mình sao, giữ ở lại Tấn Châu, nơi đó còn nằm trong tay Lâm gia, rời khỏi Tấn Châu, đây là như thế nào cho phải.
Tuy rằng tức giận, nhưng còn phải phái người đi ra ngoài tìm kiếm, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động, không thể kinh động quan phủ, không dám phơi bày việc này trước mặt Thánh thượng, Lâm gia bọn họ liền xong đời, nếu là có kẻ tham tấu chuyện của Lâm gia, chỉ sợ vị trí Thái tử phi này của Lâm Tĩnh Tùng cũng không giữ được.
"Ca ca."
Âm thanh Lâm Tĩnh Tùng nghẹn ngào, nước mắt ào ào chảy xuống.
Người tính không bằng trời tính, vốn dĩ nàng ta nghĩ, đến Thịnh Kinh rồi, hoặc là tiến cung, tùy tiện chết một nha đầu hẳn là sẽ không có người để ý, lại thật không ngờ, Tống Anh Liên kia cũng không có tâm tư tiến cung, lúc này chỉ sợ là đã chạy trốn rồi.
Quả nhiên, nha đầu Tiểu Thanh bên cạnh Lâm Lang chạy tới bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi đến phòng Tống Anh Liên xem, ngân phiếu trang sức tất cả đều không thấy đâu.”
Lâm Lang vừa rồi nhìn quanh một vòng, không có nhìn thấy biểu cô nương Tống Anh Liên mà tổ mẫu mình đã đưa cho Lâm Tĩnh Tùng, liền biết việc này là nàng ta làm, không chạy không được.
Thật không ngờ, nàng ta lại thông minh được một phen, biết tiến cung có khả năng không giữ được mạng nhỏ, liền trả thù cắt nát cát phục của Lâm Tĩnh Tùng chạy trốn, lúc này phỏng chừng là bắt cũng không bắt được nàng ta.
Người chung quanh nghe thấy Tiểu Thanh nói vậy, còn có cái gì không rõ.
Lâm Tĩnh Tùng trực tiếp cả kinh hôn mê bất tỉnh.
Nha đầu phía sau đỡ Lâm Tĩnh Tùng không ngừng hô: "Tiểu thư, tiểu thư.”
Lâm Thư Hàng thấy Lâm Tĩnh Tùng ngất xỉu cũng biết việc này không được qua loa, vội vàng sai người đi tìm đại phu.
Lại lệnh cho bà tử thô sử đưa Lâm Tĩnh Tùng về phòng.
Hạ nhân nghe xong một hồi thẩm vấn, cũng đều dần dần tản đi, Lâm Lang thấy mình không có việc gì, cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hôm nay đi dạo cả buổi sáng, chân nàng đau đến chết.
Lúc muốn đi, lại bị Lâm Thư Hàng gọi lại.
"Nhị muội muội."
Lâm Thư Hàng đi lên trước mặt Lâm Lang, muốn nói lại thôi, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa.
"Đại ca, nhưng có chuyện gì ạ?"
Lâm Lang nhìn Lâm Thư Hàng trước mặt.
"Nhị muội muội, hôm nay là ủy khuất muội."
Lâm Thư Hàng vươn tay trái xoa xoa mũi, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Ngày thường ở quê nhà hắn ta cũng rất ít nói chuyện cùng với Lâm Lang.
"Đại ca?"
Lâm Lang mặt lộ vẻ nghi hoặc, chuyện hôm nay nếu hung thủ đã tìm ra, nàng cũng không để ở trong lòng, chỉ là rất kỳ quái vì sao Lâm đại ca lại nói đến chuyện này, nhịn không được nói: "Đại ca là có chuyện gì muốn muội muội làm hay sao?”
Nếu Lâm đại ca ngượng ngùng mở miệng, vậy Lâm Lang liền chủ động mở hộp thoại này ra.
"Nhị muội muội, cát phục của đại muội muội, có thể nhờ muội chỉnh sửa một chút hay không."
Lâm Thư Hàng biết kỹ thuật thêu của Lâm Lang trước sau như một v luôn rất tốt, hắn ta cũng đã gặp qua, hai mặt thêu kia thật đúng là sống động, hồ điệp bên trong giống như muốn bay ra mặt thêu.
Nghe Lâm Thư Hàng nói, Lâm Lang hiểu được, y phục trong cung, bình thường trên phố không dễ chỉnh sửa, hiện giờ ở Thịnh kinh thành này, mặc dù tìm được, thời gian chỉnh sửa chỉ sợ cũng không phải Lâm Tĩnh Tùng có thể chờ được.
Hơn nữa Lâm gia có nàng là một người có kỹ năng thêu cao siêu, không cần vô ích a!
Lâm Lang thở dài đáp: “Muội muội hiểu được, kính xin đại ca đem một kiện cát phục rách kia đưa đến phòng muội muội.”
Hiện giờ đại hôn của Thái tử sắp tới, chuyện chỉnh sữa cát phục không thể kéo dài thêm nữa.
Lâm Thư Hàng nghe thấy Lâm Lang đáp ứng, vội vàng lui ra phía sau khom người chắp tay làm lễ: “Muội muội đại nghĩa, đại ca cảm tạ muội.”
Lâm Lang được Lâm Thư Hàng hành lễ mà kinh hãi, vội vàng nâng Lâm Thư Hàng dậy: “Muội muội chỉ là cố gắng hết sức, cũng không thể làm đại ca ca dùng đại lễ như thế.”
“Mặc kệ như thế nào, muội muội đều là cống hiến cho Lâm gia chúng ta."
Lâm Thư Hàng trong lòng hiểu rõ, nếu cát phục bị phá, trong cung nếu cho rằng cát phục phá là điềm báo trời giáng điềm xấu, vậy đại muội muội kia không chỉ không làm được Thái tử phi, đời này chỉ sợ sẽ chỉ có thể thanh đăng cổ phật.
Lâm Lang cũng không còn gì để nói, chỉ là xoay người phất phất tay nói: “Muội muội trước trở về nghỉ ngơi một lát, đợi cát phục đưa tới chỗ muội, muội lập tức chỉnh sửa cho đại tỷ.”
Lâm Lang xoay người rời đi, nàng muốn trở về ngủ bù trước, dù sao hôm nay chính là mùng tám, ngày mai chính là ngày của đại hôn Thái tử, trước khi trời sáng nàng còn phải chỉnh sửa xong cát phục.
Bởi vì chỉnh sửa cát phục, Lâm Lang ngủ bù lập tức ngủ đến giờ Thân mới tỉnh.
Lúc mở mắt ra, nha hoàn A Lục cùng nha đầu Hồng Nhi bên cạnh Lâm Tĩnh Tùng đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Lang hoảng sợ, lên tiếng quát: “Hai người các ngươi làm gì?”
“Nhị tiểu thư, tiểu thư xem như đã tỉnh, hiện giờ đã là giờ Thân rồi ạ."
Hồng Nhi còn nhớ nhung cát phục của tiểu thư nhà mình, thấy Lâm Lang tỉnh, vội vàng muốn kéo Lâm Lang lên muốn đi đến chỗ thêu.
Lâm Lang hất tay nàng ta ra nói: "Chờ, chờ một chút, trước tiên để cho ta thuận tiện một chút.”
Lâm Lang ngủ cả buổi chiều, là bị nướ© ŧıểυ nghẹn tỉnh.
Hồng Nhi nghe thấy Lâm Lang nói, sắc mặt cứng đờ, không cam lòng không muốn buông Lâm Lang ra.
Lâm Lang rút tay ra, vội vàng đi tịnh phòng.
Hồng Nhi đứng ở phía sau, sắc mặt oán niệm, A Lục cũng không dám nhìn, chỉ nói: "Ta đi lấy chút đồ ăn cho tiểu thư nhà ta.”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Trưa hôm nay Hồng Nhi liền mang theo cát phục rách tới, thấy Lâm Lang đang ngủ, mấy lần bảy lượt muốn đánh thức Lâm Lang, đều bị Tiểu Thanh ngăn cản, về sau Tiểu Thanh có việc, liền để cho A Lục nhìn, cho nên Hồng Nhi đối với hai người nàng ta vô cùng oán niệm, làm A Lục đều có chút chột dạ.
Chỉ là A Lục biết, Lâm Lang mới là chủ tử của mình, cho nên tình nguyện đắc tội Hồng Nhi, cũng muốn cho tiểu thư nhà mình ngủ ngon.
Ước chừng qua hai khắc đồng hồ, Lâm Lang ăn no uống đủ, lại cho mình uống một viên thuốc cường tráng tinh thần lực.
Ở trong chậu nước muối nhạt của Tiểu Thanh chậm rãi rửa sạch tay, đem tay áo rộng của mình khép lại phía sau, dùng dải ruy băng buộc lại, mới ngồi ở trước giá thêu, nghiêm túc nhìn bộ phượng bào bị rách kia.