Chương 31: Khéo léo tháo gỡ khó khăn

Lâm Lang vừa đi vừa nhìn, rốt cuộc, xe ngựa dừng lại, Tiểu Thanh dẫn đầu đi xuống xe ngựa, Lâm Lang sửa sang hôn phục màu đỏ tươi trên người, theo sát phía sau, hôn phục là do Lâm phủ chuẩn bị cho của dắng nữ hồi môn để mặc.

Lâm Lang vươn tay vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục, cái loại cảm giác chân không chạm đất này vẫn là làm cho nàng chóng mặt, giờ phút này đứng trên mặt đất mới có cảm giác đứng vững trên đất.

"Thỉnh an đại tiểu thư."

Tiếng thỉnh an của nô bộc ở cửa truyền đến, Lâm Thư Hàng cũng sớm ở cửa Lâm phủ chờ, giờ phút này đang chuẩn bị đỡ Lâm Tĩnh Tùng xuống ngựa.

Lâm Tĩnh Tùng che chiếc khăn voan màu đỏ trên mặt, khiến người nhìn không ra bộ dáng, chỉ để lộ một đôi mắt lấp lánh, trên người còn mặc hỉ phục hôm qua, mà búi tóc trên đầu hôm qua, hiện tại đều buông xuống, chỉ còn lại một cây trâm vàng cài tóc.

Mặc dù ăn mặc đơn giản, hạ nhân Lâm phủ cũng không dám xem thường nàng ta, vị này sắp là Thái tử phi, ít ngày nữa sẽ tiến cung.

Dưới sự dẫn dắt của đại ca, Lâm Tĩnh Tùng tiến vào phủ, Lâm Lang cùng theo sát phía sau.

Trong phủ, lại là một cảnh tượng màu đỏ vui mừng.

Sau khi Lâm Thư Hàng biết muội muội sắp làm Thái tử phi, liền bắt đầu chuẩn bị, giờ phút này Lâm phủ, khắp nơi dán đầy chữ Song Hỉ màu đỏ rực.

"Muội muội, sáng sớm hôm nay, trong cung liền phái người đưa cát phục của muội tới."

Đó là cát phục Thái tử phi mặc vào ngày đại hôn, gấp rút nửa năm rốt cuộc hai ngày trước đại hôn đã làm xong.

"Thật sao?"

Lâm Tĩnh Tùng kinh hỉ không thôi, nàng ta nhớ rõ kiếp trước kiện phượng bào kia vô cùng hoa lệ, không biết kiếp này cùng kiếp trước có giống nhau hay không.

Nhịn không được vội vàng nói: "Ca ca mau dẫn muội đi xem đi.”

“Ca ca lập tức dẫn muội đến khuê phòng của muội, giá y của muội được bày ở đó."

Lâm Thư Hàng lên tiếng đáp.

Hôm nay Lâm Thư Hàng vì nghênh đón muội muội, cũng rất ăn mặc một phen, trường bào tay áo rộng thường ngày thích mặc nhất cũng thu lại, hôm nay mặc một bộ trường bào sa thạch tay áo màu xanh đậm, bên ngoài phủ một tầng lụa mỏng, y phục này nhìn như đơn giản, nhưng hiện giờ là phong cách lưu hành nhất của Thịnh Kinh.

Lâm Lang mệt mỏi không xong rồi, hiện tại chỉ muốn nằm ở trên giường duỗi mình ra một chút, cũng không đi theo Lâm Tĩnh Tùng đến khuê phòng của nàng ta xem giá y, vì thế tìm được quản gia đã đi theo Lâm Thư Hàng đến Thịnh Kinh hầu hạ trước, hỏi phòng nàng ở đâu?

Quản gia kia cũng rất tận trách, sai ma ma dẫn Lâm Lang đến phòng của nàng.

Lâm Lang mang theo Tiểu Thanh, vừa vào phòng nàng liền ngủ một giấc mơ màng, ngay cả cơm chiều cũng bỏ lỡ.

Bởi vì còn cascg hai ngày nữa là đến đại điển sắc phong, thời gian khẩn trương, cho nên hai ngày nay, Lâm Tĩnh Tùng một mực ôn tập lễ nghi đại điển khi tiến cung.

Lâm Lang ngược lại nhàn rỗi, ở Thịnh Kinh không có người quản, càng là phóng thích bản thân.

Bởi vì để thuận tiện ra ngoài, Lâm Lang mặc nam trang, y phục kia vẫn là y phục khi nàng âm thầm xin đại ca Lâm Thư Hàng khi hắn ta còn nhỏ.

Y phục có chút lớn, Lâm Lang tự mình sửa một chút, mặc vào vừa vặn.

Ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, mãi cho đến trưa mới trở về Lâm phủ.

Sau khi hồi phủ lại phát hiện không khí Lâm phủ rất là khẩn trương.

Thì ra là cát phục Thái tử phi của Lâm Tĩnh Tùng bị người cắt một mảnh nhỏ.

Loại chuyện này nếu bị Thánh thượng phát hiện, chính là phải rớt đầu, tự nhiên là phải bị thẩm vấn kỹ càng.

Chỉ thấy Lâm Thư Hàng ngồi ở đầu tiền sảnh, đang nhìn nha đầu vén rèm trong phòng Lâm Tĩnh Tùng.

"Ngươi nói xem, hôm nay có ai tiến vào phòng đại tiểu thư!"

Lâm Thư Hàng mặt lộ vẻ giận dữ trầm giọng hỏi, tính cách trước sau như một của hắn ta rất tốt, chuyện này ai cũng biết, hiếm khi tức giận làm cho nha đầu kia khẩn trương không thôi.

Nha đầu quỳ trên mặt đất, đầu cúi trên mặt đất.

"Nô tỳ sáng sớm đã canh giữ ở cửa tiểu thư, buổi sáng chỉ thấy Nhị tiểu thư mang theo nha đầu vào phòng đại tiểu thư."

Lâm Lang vừa nghe, vậy mà lại kéo lên người nàng, nhịn không được nghĩ, đây sẽ không phải là âm mưu gì chứ!

Chỉ là nàng vẫn bất động thanh sắc, thong dong bình tĩnh đi lên trước, phúc thân hành lễ với Lâm Thư Hàng rồi giải thích: "Đại ca, muội muội tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng cũng biết chuyện của đại tỷ liên quan đến cả nhà, kính xin đại ca tin tưởng muội muội, muội sẽ không làm ra loại chuyện nguy hại Lâm gia cùng bản thân.”

Thái độ bình tĩnh thong dong của Lâm Lang, làm cho người ta nhịn không được muốn tin tưởng nàng.

Tiểu nha đầu kia lại thấy Lâm Lang đứng bên cạnh, thân thể run rẩy.

Thái độ của Lâm Lang là lấy đại cục làm trọng, khiến cho Lâm Thư Hàng trong lòng khẽ động, nhịn không được nghĩ, đây có lẽ là âm mưu đối phó Lâm gia của đối thủ sao?

Đúng lúc này, Lâm Tĩnh Tùng đi tới.

Trên người Lâm Tĩnh Tùng mặc một thân váy áo màu xanh nhạt bình thường, tóc dài xõa trên vai, đỉnh đầu chỉ búi tóc đơn giản.

Hốc mắt nàng ta sưng đỏ, giống như đã khóc, vươn tay thẳng tắp chỉ vào nha đầu đang nói.

"Nàng ta đang nói dối!"

Thái độ vô cùng khẳng định khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng ta.

Lâm Thư Hàng cũng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tĩnh Tùng nói: “Đại muội muội.”

Lâm Tĩnh Tùng nhìn về phía Lâm Thư Hàng ở trên nói: "Đại ca, sáng sớm hôm nay nhị muội muội đã từng vào viện của muội, nhưng muội ấy là vì đưa bình phong cho muội, lúc ấy muội cũng ở trong phòng, Nhị muội muội đưa xong bình phong liền đi ra ngoài.”

Lâm Lang nhớ tới, sáng nay nàng đưa lễ vật tân hôn cho Lâm Tĩnh Tùng, bình phong kia là nàng thức đêm thêu, hôm qua mới khó khăn lắm mới hoàn thành, bởi vì sắp cử hành đại điển sắc phong, cho nên Lâm Lang liền nhanh chóng đưa cho Lâm Tĩnh Tùng.

Thật không ngờ, nàng không muốn lên tiếng về chuyện này, lại bị người ta lấy cớ hãm hại nàng.

"Đại ca, muội muội trước sau như một đều khiêm tốn, đưa bình phong cũng không nói ra ngoài, thật không ngờ lại bị nha đầu này lấy ra hãm hại ta."

Lâm Lang nhìn về phía Lâm Thư Hàng.

Dứt lời lại nhìn về phía nha đầu kia nói: "Ta có một thần vật, có thê kiểm tra ngươi có nói dối hay không, ngươi có dám thử một lần không?”

Lâm Thư Hàng nghe Lâm Lang nói, lông mày khẽ nhíu: "Thần vật, là thần vật gì, lại có thể phát hiện nói dối?”

Trong mắt lộ ra vẻ tò mò, ngạc nhiên.

"Đại ca nhìn là được." Lâm Lang nói.

Nói xong Lâm Lang xoay người nhìn nha đầu kia, trong tay không biết từ lúc nào cầm một thanh chủy thủ, ở trên tay bõ ba ba.

"Một khi ngươi đã khẳng định, ta chính là hung thủ cắt cát phục của đại tỷ, nghĩ đến cũng là cảm thấy có lòng tin đối với bản thân, không bằng liền kiểm tra một chút? Thế nào?”

Chủy thủ cực sắc bén, ánh mặt trời chiếu xuống, hào quang chói mắt chiếu lên người nha đầu kia.

Lâm Lang đi tới trước mặt nàng ta, vỗ vỗ bả vai nàng ta, thừa dịp người không chú ý, đem bùa nói thật vỗ lên bả vai nàng ta.

Bùa nói thật trong suốt, người bình thường không thể nhìn thấy.

Nha đầu kia thần sắc trong nháy mắt có chút ngốc trệ, người bên ngoài nhìn vào, chỉ cho là Nhị tiểu thư cầm chủy thủ đi ra dọa nha đầu kia choáng váng.

Trong lòng Lâm Lang ại hiểu được, chủy thủ kỳ thật bất quá chỉ là một loại vật che mắt người khác, đồ vật chân chính là bùa nói thật nàng đã vỗ lên.

"Thảo Nhi, ta hỏi ngươi, là ai cắt nát cát phục của đại tiểu thư?"

Bỗng nhiên, Lâm Lang cất cao giọng quát, làm cho người ta chỉ cảm thấy tâm thần chấn động.

Nha đầu kia tên là Thảo Nhi, là nha đầu vén rèm trước cửa đại tiểu thư, Lâm Thư Hàng từ chỗ nha nhân tử ở Thịnh Kinh mua về hầu hạ đại tiểu thư.

"Ta không biết là ai, chỉ biết là một người mặc y phục nha hoàn, sáng sớm hôm nay nàng ta đến cầu kiến đại tiểu thư, ta không để cho nàng ta đi vào, nhưng nàng ta ôm một cái bọc, nói là y phục của đại tiểu thư đã làm xong, phải bỏ vào trong phòng của đại tiểu thư, lại cho ta một đồng tiền, ta nghĩ cũng không có chuyện gì, liền để cho nàng ta đi vào."

Thảo Nhi vẻ mặt đờ đẫn, nói ra lời, lại làm cho Lâm Tĩnh Tùng kinh hãi thất sắc, nàng ta đưa tay chỉ vào Thảo Nhi, dường như không dám tin.

"Nha đầu ngươi, vậy mà..."