Thôi ma ma trả lời với vẻ mặt kính cẩn.
Hai người Đại phu nhân cùng Lâm Tĩnh Tùng liếc nhau một cái, thần sắc đều ngưng trọng.
"Thôi, ngươi đi xuống trước đi."
Đại phu nhân phất phất tay đuổi Thôi ma ma đi ra ngoài.
"Nô tỳ cáo lui."
Thôi ma ma lên tiếng lui ra.
Đợi ma ma kia đi rồi, sắc mặt Lâm Tĩnh Tùng do dự: “Mẫu thân, nữ nhi có chuyện không biết có nên nói hay không."
"Có chuyện gì, còn cùng mẫu thân giấu diếm?"
Đại phu nhân đưa tay kéo bàn tay ngọc mảnh khảnh của Lâm Tĩnh Tùng, thần sắc ôn hòa nói.
"Mới vừa rồi nữ nhi từ hoa viên đi ngang qua, thấy Nhị muội muội cùng Tam muội muội đυ.ng cùng nhau ngã xuống đất, Tam muội muội sau khi trở về liền phạm chứng ngứa."
Lâm Tĩnh Tùng cũng không biết vì sao, mình sẽ đem chuyện này nói ra khiến cho đại phu nhân chú ý, nhưng nghĩ đến Thái tử điện hạ lại có khả năng đối với Lâm Lang có hứng thú, trong lòng nàng ta giống như là có kiến cào.
Kiếp trước kiếp này, nàng ta đối với Thái tử điện hạ tình căn thâm chủng, cho dù Thái tử điện hạ tính tình lạnh lùng, nhưng hai người bọn họ cũng thai nghén được hai hài nhi, chỉ là con cái mệnh bạc không thể giữ lại.
Nghĩ tới đây, Lâm Tĩnh Tùng gắt gao nắm lấy khăn tay trong tay, không được, Lâm Lang năm nay tuy rằng chỉ có mười ba tuổi, nhưng nếu muốn đính hôn thành hôn cũng có thể.
Nàng ta nhất định không thể để cho trái tim Thái tử rơi vào trên người Lâm Lang, cho dù một phần cũng không được.
"Con nói, Lâm Đan ngứa ngáy, có thể là Lâm Lang hạ dược cho nó?"
Đều là mẹ con ruột, Đại phu nhân nói chuyện cũng không có gì phải cố kỵ.
"Mẫu thân, tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng ngày thường Lang Nhi cũng là tự mình nghiên cứu chế tạo phương thuốc, nếu muội ấy muốn bất động thanh sắc hạ thuốc ngứa cho Lâm Đan, cũng không thể không được."
Tuy rằng lời này nói có chút gượng ép, bọn họ cũng không tin Lâm Lang có công phu hạ độc không ai có thể phát hiện kia.
"Việc này vẫn là áp chế trước, giờ phút này chỉ có hai người chúng ta, nói một chút là thôi."
Đại phu nhân thần sắc ngưng trọng, dặn dò.
"Nếu ta và con đều đã phát hiện, đợi Lý thị phục hồi tinh thần, cũng sẽ phát hiện, hiện giờ chúng ta cách bàng quan là tốt rồi."
Đại phu nhân thần sắc mang theo một tia đắc ý, nghĩ lúc Lý thị còn trẻ thông đồng lão gia cho bà ta thêm bao nhiêu buồn bực, nếu không phải, chỉ sợ hôm nay Lâm phủ này chưa chắc bà ta đã là đương gia.
"Vâng, nữ nhi hiểu được."
Lâm Tĩnh Tùng cũng biết được nặng nhẹ trong đó, huống chi trong nhà còn có khách quý ở đây, nàng ta cũng không hy vọng nhà mình lưu lại ấn tượng không tốt cho Thái tử.
Tiền viện bên kia, ma ma An Dương Hầu gia cũng nhận được tin tức Lâm Đan đột nhiên mắc chứng ngứa ngáy, trước khi đến bọn họ cũng hỏi thăm các vị cô nương Lâm gia, chỉ là hiểu không rõ lắm.
Vả lại An Dương Hầu phu nhân trước khi bọn họ đến cũng đã dặn dò qua, mục tiêu là Tam tiểu thư Lâm gia, bởi vì nhà mẹ đẻ di nương Tam tiểu thư cực kỳ có tiền.
Nhưng thiếu gia cho tới mấy ngày cũng không có động tĩnh, ma ma gấp không được, chỉ là loại chuyện này bà ta gấp cũng vô dụng a.
Sau khi trở về, vẫn phải bẩm báo với phu nhân, Lâm tam tiểu thư kia có thể có chuyện bệnh ẩn.
Trước không nói chuyện ma ma kia trở về An Dương Hầu phủ bẩm báo tin tức, chỉ nói hiện tại, Sùng Tĩnh Vũ kia đã bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về Thịnh Kinh, đồng hành còn có hai người Lâm Thư Hàng cùng Mộ Dung Ánh Thần.
Thế An viện, lão phu nhân mặc trường bào tay áo màu nâu bó nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, trên đầu đeo một đai buộc màu đen thêu dáng đào tiên.
Nha đầu một bên hầu hạ, một người cầm quạt bồ không ngừng quạt tới quạt lui, một người đang bóc nho đưa vào miệng lão phu nhân, bên cạnh còn quỳ một tiểu nha đầu cầm ống nhổ tiếp hạt nho.
Lão phu nhân nửa híp mắt, một bên còn có nha đầu ngồi đọc sách cho bà.