Chương 24: Cáo từ lão phu nhân

Trên lư hương trong phòng lãng đãng đàn hương nhàn nhạt, một ma ma mặc y phục màu xanh thạch từ bên ngoài đi vào.

"Thế nào?"

Lão phu nhân nhắm hai mắt lại, hưởng thụ nằm trên nhuyễn htaps, trong miệng phun ra tiếng hỏi thăm nhàn nhạt.

"Nô tỳ đã hỏi thăm, nói là Tam tiểu thư chỉ là phạm vào chứng ngứa."

Trả lời là ma ma của hồi môn bên cạnh lão phu nhân, năm nay cũng đã hơn sáu mươi tuổi, từ khi chuyện của Lâm Đan xảy ra, các phòng các viện đều hỏi thăm tin tức.

Lão phu nhân tự nhiên cũng không liệt kê, bà lớn tuổi, trải qua bao nhiêu thăng trầm, ngày thường cũng mặc kệ chuyện gì, lần này nếu không phải bởi vì đại tôn nữ nhà mình sắp tới thành hôn, bà cũng sẽ không quản những chuyện nhỏ này.

Ma ma cũng là chạy đến chỗ ở Khổng thần y mới hỏi việc này, lão phu nhân nghe thấy việc này quả thật chỉ là trùng hợp, cũng là yên lòng.

Lâm gia trăm năm vinh quang, lập tức sẽ lên một tầng cao hơn, bà không thể để cho người ta vào lúc này gây ra chuyện, quấy nhiễu Lâm phủ.

Chỉ là Lâm phủ hiện tại mặt ngoài bình tĩnh, bên trong quả thật sóng gió mãnh liệt, không còn bình tĩnh như ngày xưa.

Lâm Thư Hàng đi tới Thế An viện, đồng hành còn có hai người Sùng Tĩnh Vũ Mộ Dung Ánh Thần.

Bọn họ cũng đến cáo biệt lão phu nhân, dù sao đã ở đây hồi lâu, nếu không từ mà biệt, quá không hiểu lễ nghĩa.

Trong phòng, âm thanh nhấc rèm nha đầu bẩm báo truyền đến: “Lão phu nhân, đại thiếu gia cùng hai vị khách quý đến thỉnh an.”

“A, là Thư Hàng tới a, mau mời vào."

Lão phu nhân đang muốn ngồi dậy, nha đầu hầu hạ bên người lập tức đỡ lão phu nhân dậy.

Lâm Thư Hàng tiến vào nội thất, khom người hành lễ: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”

Hai người Sùng Tĩnh Vũ cùng Mộ Dung Ánh Thần cũng chắp tay thi lễ nói: "Thỉnh an lão phu nhân.”

Lâm Thư Hàng mặc trường bào tay áo rộng màu xanh, Sùng Tĩnh Vũ một thân trang phục màu đen, Mộ Dung Ánh Thần thì một thân trường bào thêu gấm tay hẹp màu vàng nhạt.

"Tốt, đều tốt, người đâu mời khách quý ngồi xuống."

Lão phu nhân phân phó xong, liền có nô tài hầu hạ một bên mang theo ghế thêu đặt ở phía sau ba người.

Đợi ba người ngồi xuống, lão phu nhân cẩn thận đánh giá, Lâm Thư Hàng là tôn nhi ruột của bà, tự nhiên là cảm thấy chỗ nào cũng tốt, nhìn thấy Sùng Tĩnh Vũ liền có thể đoán ra hắn ta là thế tử An Dương Hầu Sùng gia, một thân cơ bắp, cùng tổ phụ hắn ta là một dạng.

Mà tiểu tử trẻ tuổi mặc áo vàng kia, lại cảm thấy có chút quen mắt, tựa như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng người già rồi lớn tuổi, chỉ coi như là thế tử thân thích của thế gia nào đó, cũng không nâng lên để ở trong lòng.

"Tạ lão phu nhân."

"Tạ tổ mẫu."

Sau khi ba người ngồi xuống, Nhậm lão phu nhân đánh giá. Lâm Thư Hàng nhìn thấy quyển thoại bản trong tay tổ mẫu cầm, cười hỏi: "Tổ mẫu xem là quyển sách gì vậy?

Lão phu nhân nghe thấy tôn nhi nhà mình nói, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, buông kính viễn thị xuống, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, tổ mẫu lớn tuổi rồi, những tứ thư ngũ kinh kia tổ mẫu cũng xem không vào, liền bảo mẫu thân cháu từ trên phố lục soát một ít thoại bản đến xem.”

Lâm Thư Hàng nghe thấy lời tổ mẫu nhà mình nói, mỉm cười: "Đúng vậy, sách nghiêm túc xem đã quen rồi, những quyển thoại bản này cũng có chút thú vui thôn dã.” Nói xong nhìn Sùng Tĩnh Vũ ngồi bên cạnh, người khác hắn ta không biết, nhưng Sùng Tĩnh Vũ ngày thường thích nhất chính là những quyển thoại bản này.

Sùng Tĩnh Vũ nhìn Lâm Thư Hàng vừa nói vừa nhìn về phía hắn ta, trong lòng hơi nóng rát, tên vô lại lại muốn vạch trần vốn liếng của ta!

Bất quá vẫn là phối hợp rất tốt.

Sùng Tĩnh Vũ nhìn về phía lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, ngày thường cháu thích nhất cũng là thoại bản, cháu nhớ rõ có một quyển "Phường gian tiểu ký" hay nhất, lão phu nhân rảnh rỗi có thể xem kỹ.”

Lão phu nhân ngày thường cũng rất nhàm chán, nghe thấy có người cùng thích thoại bản như bà, lúc này liền thích.

Nhìn tiểu tử trẻ tuổi ngồi ở giữa, mặc trang phục màu đen: "Ha ha, không ngờ lại có người cùng lão bà tử ta là một sở thích.

Dứt lời lại nhìn về phía Sùng Tĩnh Vũ nói: "Cháu là nhà An Dương Hầu đúng không?”

Bà mơ hồ nhớ rõ lão An Dương Hầu đã qua đời, kế thừa tước vị chính là nhi tử duy nhất của ông ta, vậy đây hẳn là tôn tử của ông ta đi.

"Đúng vậy, lão phu nhân, trước khi cháu đến tổ mẫu còn đang nhắc tới lão nhân gia ngài, bảo cháu hiếu thuận ngươi một phen."

Sùng Tĩnh Vũ nói trong lòng lão phu nhân, bộ dáng nói chuyện trôi chảy hợp tình hợp lý.

"Rất tốt, lão thân còn phải cảm ơn lão phu nhân An Dương hầu nhớ nhung." Lão phu nhân nghĩ đến chuyện cũ, thời điểm chơi đùa vua vẻ của bà cùng lão phu nhân An Dương Hầu, chỉ là sau này, bà ta ở lại Thịnh Kinh, mà mình theo chức vị nhi tử đi tới Tấn Châu, hiện giờ cũng có mười lăm năm không thấy.

Lúc này nha đầu ngoài cửa bẩm báo: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến thỉnh an.”

Theo tiếng bẩm báo của tiểu nha đầu, chỉ thấy Lâm Tĩnh Tùng bước đi nhẹ nhàng bước vào trong phòng, một thân y phục thêu màu xanh da trời, trên đầu búi tóc linh xà, một cây trâm bích ngọc cắm ở giữa tóc, trên mặt một tia phấn son cũng không có.

Đợi Lâm Tĩnh Tùng vào phòng nhìn thấy đại ca cùng khách quý trong phòng, mặt lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật không ngờ lại có người ở chỗ này.

Lâm Tĩnh Tùng tuy rằng kinh ngạc, nhưng còn thong dong bước đi lên nói: "Thỉnh an tổ mẫu.”

Lão phu nhân tựa hồ tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm nhìn Lâm Tĩnh Tùng kêu lên: "Đứng lên đi, đến bên cạnh tổ mẫu ngồi.”

Lão phu nhân vỗ vỗ nhuyễn tháp dưới thân mình, ý bảo Lâm Tĩnh Tùng ngồi lên.

"Vâng, tổ mẫu."

Lâm Tĩnh Tùng đi lên ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, nhóm nha đầu cũng nhanh chóng dâng trà.

Góc ngồi của nàng ta vừa vặn là đối diện Mộ Dung Ánh Thần, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Mộ Dung Ánh Thần đối diện, tâm tình Lâm Tĩnh Tùng rất tốt, hai má hơi nổi lên một chút màu hồng.

Mộ Dung Ánh Thần nhìn thấy Lâm Tĩnh Tùng, biểu tình một tia gơn sóng cũng không có, cúi đầu bưng chén trà sứ thanh hoa lên, ngón tay như ngọc điêu phủ lên bên cạnh chén trà, chỉ cảm thấy đẹp mắt.

Lâm Tĩnh Tùng nghĩ như vậy, chỉ là nhìn Mộ Dung Ánh Thần đối với mình một tia hứng thú cũng không có, trong lòng lại bắt đầu mất mát, một chút ửng hồng vừa rồi cũng dần dần lui ra.

Ngay cả lời lão phu nhân nói cũng không thèm để ý, rơi vào trong suy nghĩ của mình.

"Đại nha đầu, đại nha đầu?"

Lão phu nhân đang cùng tôn nhi nói chuyện, nói đến Lâm Tĩnh Tùng, không nghe thấy Lâm Tĩnh Tùng trả lời, quay đầu nhìn nha đầu này đúng là sửng sốt.

"A? Tổ mẫu, ngài gọi con sao?”

Lâm Tĩnh Tùng phục hồi tinh thần, vội vàng nói.

"Đại nha đầu làm sao vậy, ban đêm không có nghỉ ngơi tốt sao?"

Vẻ quan tâm của lão phu nhân tràn ngập trong lời nói.

Lâm Thư Hàng cũng lo lắng nhìn Lâm Tĩnh Tùng nói: "Muội muội, muội có chỗ nào không thoải mái?”

Hắn ta biết, trong cung phái tám ma ma giáo dưỡng dạy Thái tử phi lễ nghi, ngày thường học quy củ, rất là vất vả.

Lâm Tĩnh Tùng nghe thấy tổ mẫu cùng huynh trưởng quan tâm, trong lòng thoải mái không ít, chỉ là giương mắt nhìn, nam nhân ngồi ở chỗ đó phẩm trà tựa như một bộ dáng thờ ơ, trong lòng lại rất mất mát.

"Tổ mẫu, huynh trưởng, con không có việc gì, chính là sắp gả ra ngoài, trong lòng có chút luyến tiếc tổ mẫu cùng người nhà."

Lâm Tĩnh Tùng nghĩ đến kiếp trước, cũng không biết mình gả vào hoàng gia rốt cuộc có đúng hay không, chỉ là từ giàu về nghèo khó, nếu để cho nàng ta thật sự gả cho một gia đình bình thường, nàng ta cũng không nhất định quen, hơn nữa trái tim nàng ta đã sớm rơi vào trên người Thái tử Mộ Dung Ánh Thần kia, một tia cũng không rút ra được, thế giới này chỉ sợ rốt cuộc tìm không ra người có thể làm cho nàng ta động tâm.