Là ai đối phó nàng, nàng cũng biết, nghĩ đến Lâm Đan kia, trong lòng thầm nghĩ mắng nương.
Đối phó với nàng có ích lợi gì, chuyện nghị thân, nàng lại không đảm đương nổi, ngu xuẩn!
Lúc này ngoài cửa truyền đến động tĩnh, thì ra là người của An Dương Hầu phủ đến tặng đồ.
Lâm Lang bảo nha đầu nghênh đón ma ma kia vào cửa, phát hiện ma ma kia chỉ mặc một thân y phục vải bông nhỏ màu trắng, trong tay ôm hộp quà cũng có chút cũ.
Lâm Lang ngồi dựa vào ghế khắc hoa ở chính điện, cười tủm tỉm nhìn bà ta nói: “Ma ma đến rồi, không biết có chuyện gì sao?”
Ma ma kia phúc thân làm lễ: “Nô tỳ là ma ma chải đầu bên cạnh An Dương Hầu phu nhân, họ Ngô.”
“Chào Ngô ma ma." Lâm Lang dứt lời cầm lấy trà hoa cúc trong tay uống một ngụm.
"Chào Nhị tiểu thư, hôm nay nô tỳ đến tặng lễ vật cho Nhị tiểu thư, lễ vật nhỏ không thành kính ý, kính xin Nhị tiểu thư vui lòng nhận cho."
Ma ma kia hai tay cầm hộp lễ, cúi đầu cung kính nói.
"Không biết lễ vật này là chỉ có một mình tiểu thư nhà ta có, hay là các tiểu thư khác cũng có?" Bình An hỏi lời này cũng không kỳ quái, hiện giờ chính là thời điểm mẫn cảm, không thể không đề phòng.
"Tự nhiên là mỗi tiểu thư đều có." Ma ma kia đến cũng thành thật trả lời.
"Nha đầu ta không hiểu chuyện, kính xin ma ma đừng trách."
Lâm Lang cười tủm tỉm hòa giải, sai Tiểu Thanh tiếp nhận lễ vật, lại thưởng cho ma ma hà bao nhỏ hai lượng bạc mới xong chuyện.
Đợi ma ma kia đi rồi, Tiểu Thanh bất mãn lên tiếng: "An Dương Hầu phủ này cũng không hiểu chuyện, đây đều đã tới mấy ngày mới chuẩn bị lễ vật.”
Lại chỉ vào lễ vật kia nói: "Keo kiệt như thế, thế nhưng cũng có thể ra tay?”
“Aiz, Tiểu Thanh, cũng không được nói bậy như vậy, lễ khinh tình ý trọng mà." Lâm Lang trong mắt tràn đầy bỡn cợt, bất quá nghĩ đến hiện tại đã là giữa trưa, sáng nay người của Đại phu nhân lại tới hỏi Bình An: “Chờ ăn cơm trưa vẫn là muốn thỉnh an Đại phu nhân, coi như là toàn bộ lễ nghĩa, không để cho Đại phu nhân lo lắng.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi tìm A Lục chuẩn bị cơm canh cho tiểu thư." Bình An phúc thân hành lễ nói.
"Nói đến A Lục, hiện tại nàng ấy thế nào rồi?"
Mấy ngày trước Lâm Lang không thấy A Lục, hỏi Bình An mới biết được, thì ra mấy ngày nay A Lục tới nguyệt sự, có chút bất tiện, mới không đến tiền sảnh hầu hạ.
Chỉ là chính điện tuy rằng có Tiểu Thanh cùng Bình An, thiếu A Lục vẫn cảm thấy vắng vẻ một chút.
"Mấy ngày nay A Lục đã tốt hơn nhiều, sáng sớm hôm nay, nô tỳ còn thấy nàng ấy ở trong phòng bếp nấu cháo." Bình An nói.
"Vậy thì tốt rồi, chỉ cần nàng ấy khỏe mạnh ta liền yên tâm."
Ngày đó Lâm Lang từ không gian đi ra, liền vụиɠ ŧяộʍ hạ bùa trung tâm cho ba người A Lục cùng Bình An Tiểu Thanh, hiện giờ ở trong viện cũng chỉ có ba người này được nàng tín nhiệm nhất.
"Vẫn là muốn đa tạ tiểu thư ban thưởng thuốc cho A Lục, nô tỳ nghe A Lục nói nàng ấy bất quá chỉ uống một ngày, trên người liền thoải mái hơn rất nhiều."
Bình An rất cảm kích, A Lục từ nhỏ đã bị bán vào Lâm phủ, cùng Bình An lớn lên, giữa hai người vẫn có chút giao tình.
"Đồ nhỏ không đáng nhắc đến." Lâm Lang khoát tay áo, tỏ vẻ: "Ngươi đi xuống phòng bếp bày cơm trước, ta có chút đói bụng, đợi ăn cơm xong, chúng ta đến chỗ mẫu thân cùng di nương xem một chút.”
Giờ Mùi canh ba, Lâm Lang từ tú lâu đi ra, vừa vặn gặp được Lâm Đan từ chô ngoặt đi tới.
Lâm Đan kia thấy Lâm Lang, kinh hãi tròng mắt đều rớt ra: “Ngươi làm sao, ngươi làm sao còn khỏe như vậy?”
“Tại sao ta không thể còn khỏe?” Lâm Lang biết rõ cố hỏi.
Làm sao có thể, người hôm qua nàng ta an bài, nhất định là đã đẩy nàng xuống nước, bằng không ma ma kia làm sao có thể rơi xuống hồ sen, lập tức mất mạng.