Editor: Cung Quảng HằngVương Nhị Ny phát hiện bản thân trở thành đại tiểu thư mười ngón tay không đυ.ng đến nước, ăn xong bữa sáng nàng liền tỏ vẻ biết rửa bát, dù sao về sau còn phải ở chung một đoạn thời gian, nàng cũng không dám nhìn huynh đệ Tống gia làm việc, mà nàng thì ngồi không, nhưng mà không nghĩ đến huynh đệ Tống gia như là ăn ý với nhau, bát không để nàng rửa, heo cũng không cần nàng cho ăn, quả thật là biến nàng thành đại tiểu thư.
Cuối cùng vẫn là nàng cố gắng tranh việc, mới cho phép nàng nếu "Thân thể không mệt mỏi" thì đi thu dọn phòng ở, nhưng mà loại việc nặng như giặt quần áo vẫn không để nàng làm, nhiệm vụ chính của nàng là cố gắng ăn cơm, cố gắng mau lớn, mỗi lần Tống Tam Lang tận tình khuyên nhủ khuyên nàng ăn nhiều, sẽ thường xuyên nhìn về phía bộ ngực lép của nàng, khiến nàng cảm thấy nếu nó không to lên tí centimet nào thì giống như là phụ lòng bọn họ vậy... Đương nhiên đây chỉ là cảm xúc mới xuất hiện trong đầu óc ngu ngốc của nàng, sau này nàng hung hăng phỉ nhổ bản thân không có tiết tháo gì cả.
Vương Nhị Ny bị huynh đệ Tống gia sủng ái đến choáng váng, từ nhỏ nàng cũng là rất khổ, kỳ thực sinh hoạt nông thôn ở cổ đại cùng nông thôn ở hiện đại cũng không có gì khác nhau, đặc biệt là loại nông thôn điện nước không có của nàng, đều là nhà gạch mộc, giường sưởi nhóm lửa, hàng rào vây quanh trong vườn là các loại rau củ, các nhà bình thường thì mua heo, nuôi gà, vịt, cho nên Vương Nhị Ny cũng không giống những người khác, không thích ứng được khi biết mình xuyên không. Trái ngược, lại có loại cảm giác trở về hồi nhỏ, đỉnh núi xanh phía sau nhà, vây quanh một dòng sông trắng sáng như vải lụa... Ngay cả trong không khí đều là loại hương vị tươi mát mà nàng quen thuộc.
Duy nhất khiến nàng không thích ứng nổi chính là nàng có năm ông chồng... Nếu năm nam nhân này không phải là trượng phu mà là ca ca thì tốt rồi, nàng từng không ít lần nghĩ như vậy, đương nhiên hiện thực vĩnh viễn so với mộng càng tàn khốc.
Thương thế của Vương Nhị Ny dưới sự quan tâm chăm sóc của Tống Đại Lang rất nhanh liền khôi phục lại, chỉ là khó tránh khỏi để lại vết sẹo, may mắn là tương đối nhạt, không cẩn thận nhìn thì không thấy rõ, việc này khiến cho tâm lý của Vương Nhị Ny thư thái một chút, cô nương bình thường ai mà chẳng mong trên người không hề có vết sẹo nào.
Gió đêm như nước, bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng dế kêu, tối nay huynh đệ Tống gia đều ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, ánh mắt đều nhìn Vương Nhị Ny, Vương Nhị Ny đã ăn ngon nhiều ngày, ngủ ngon, lại không cần làm việc, tự nhiên so với trước càng đẹp hơn, làn da trắng trẻo, non mịn, ở dưới ánh đèn nhìn có chút mỹ cảm mông lung, thắt lưng tinh tế kia, bọn họ một tay có thể nắm giữ, khỏi cần nói mê hoặc người thế nào...
Vương Nhị Ny sợ hãi vô cùng, ngoan ngoãn nằm ở chỗ của Tống lão đại, đừng nói nàng đã quen ngủ ở chỗ này, mặc dù có lúc nàng ngủ cảm thấy được cái cứng rắn kia của Tống Đại Lang trỗi dậy, khiến nàng cảm thấy kì lạ, cũng thật hoảng sợ, nhưng mà Tống Đại Lang trước giờ chưa từng làm gì nàng, nhiều nhất là có đôi khi sờ sờ bộ ngực lép của nàng... Nhớ tới bộ ngực nàng lại muốn khóc, tiểu cô nương này thật sự mười bốn tuổi sao? nàng nhớ lúc bản thân được mười bốn tuổi hai cái bánh bao nhỏ đã bao to... Ngay tại lúc Vương Nhị Ny miên man suy nghĩ, hội nghị gia đình của Tống gia đã cử hành.
Chủ đề chính của hội nghị gia đình là sau này Vương Nhị Ny ngủ với ai? Đối với huynh đệ Tống gia mà nói đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng Tống Đại Lang dùng thương tích của Vương Nhị Ny làm cớ để chiếm giữ mấy ngày, nhưng mà không cho mấy huynh đệ khác chút ngon ngọt để ăn, hắn thật sợ mấy tên huyết khí sôi trào bọn họ sẽ đồng loạt tạo phản.
Tống Đại Lang: " thấy hay là nghe lời của nương tử đi, nàng muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó". Lời này của Tống Đại Lang xem ra rất có phong độ của quân tử, tôn trọng ý tứ của Vương Nhị Ny, kỳ thực là bản thân hắn đã tính toán kĩ, bởi vì Vương Nhị Ny cùng hắn ngủ vài ngày, hai người đều cảm thấy thích ứng rất tốt, đương nhiên trừ việc "ăn không được" mà ngủ không yên giấc, cho nên Vương Nhị Ny đương nhiên sẽ chọn hắn trong đám huynh đệ xa lạ kia.
Trong đám huynh đệ, Tống Tam Lang là thông minh nhất, vòng vo đảo mắt châu: "Đại ca, thấy vẫn là rút thăm đi, như thế mới công bằng"
Tống Nhị Lang mặc kệ , từ nhỏ năm huynh đệ làm việc gì đều là rút thăm quyết định ai đi làm, mỗi lần việc không hay ho sẽ để hắn đi, vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng bởi vì vận khí của hắn không tốt, sau này Tống lão ngũ nhìn thấy được, hắn mới biết được là do lão tam động tay động chân ở bên trong, lúc ấy hắn có thể động tay động chân, lần này khẳng định cũng có thể: " không được, thấy vẫn là theo thứ tự đi, mấy ngày trước là ngủ với đại ca, hôm nay đương nhiên ngủ với "
Vương Nhị Ny ở một bên tập trung tinh thần nghe, nhìn Tống Nhị Lang ngày thường hiền lành chân thật thế nhưng cũng có đầu óc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, vừa khéo gặp phải ánh mắt của Tống Nhị Lang.
Tống Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny nhìn qua, ánh mắt ướt sũng như một nai con ngây thơ, tâm đều nhuyễn, ngây ngô cười, trên mặt lộ ra đỏ ửng hiếm thấy, hiển nhiên là có chút thẹn thùng.
Tống Tứ Lang vỗ lò sưởi đặt gần đầu giường, khiến vài người yên lặng xuống: "Con mẹ nó, đại ca, năm đó thân thể huynh không tốt, không phải một mình chạy vào núi cả một tháng để kiếm nhân sâm cho huynh sao?"
Tống Đại Lang gật gật đầu...
"Nhị ca, năm đó chân huynh bị sói cắn, không phải liều mạng cứu huynh ra sao?"
Tống Nhị Lang gật gật đầu...
"Tam ca, năm đó huynh trộm tiết khố của Lưu tam nương..." lời Tống Tứ Lang còn chưa nói xong đã bị Tống Tam Lang nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng, Tống Tam Lang gấp đến độ cái trán toát đầy mồ hô, chột dạ nhìn nhìn Vương Nhị Ny nhỏ giọng nói: "Cái đó đều là chuyện lúc nhỏ, lúc ấy không hiểu chuyện, không hiểu chuyện..."
Trộm tiết khố... Vương Nhị Ny biết ở cổ đại tiết khố chính là loại quần áo tương đương như qυầи ɭóŧ, nói như vậy Tống Tam Lang đã làm chuyện trộm qυầи ɭóŧ của người khác? nàng nhìn Tống Tam Lang ánh mắt lập tức không còn giống như trước, nghĩ rằng thì ra Tống Tam Lang lại là một người đáng khinh như vậy!
Sắc mặt Tống Tam Lang đỏ ửng, trong lòng có chút khó xử, đây đều là chuyện cũ a: "Khi đó mới tám tuổi, xem như đệ thắng, đêm nay ngủ một mình được chưa?". Nói xong tựa như một con gà đá bị đánh bại nằm một đống trên giường, thầm nghĩ, tứ đệ này thật sự là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên lên tiếng, thủ đoạn rất hung tàn, mình căn bản so với hắn còn kém a.
Trong phòng im ắng, ánh mắt Tống Tứ Lang lại nhắm ngay Tống Ngũ Lang cầm khăn tay chuẩn bị lau nước mũi.
Tống Ngũ Lang cầm khăn tay mới có chút không nỡ muốn dùng tay áo lau nước mũi. Đang do dự, bỗng nhiên cảm thấy không khí quỷ dị, ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Tứ Lang đang dùng ánh mắt hung hăng độc ác nhất từ trước đến giờ nhìn mình, hắn bị dọa đến run run, chột dạ nghĩ, chẳng lẽ tứ ca biết hắn lấy tiền trong giầy của hắn đi mua kẹo? "Tứ ca, huynh làm sao vậy?"
"Lão ngũ, đệ còn nhớ lúc đệ năm tuổi..."
Lời Tống Tứ Lang còn chưa nói xong, Tống Ngũ Lang vội vàng khủng hoảng nói: "Tứ ca, sai rồi, khi đó thật không biết cái cốc kia là của huynh, lại không nhịn được, cho nên mới tiểu vào trong đó a"
"A? Đệ tiểu vào trong cái cốc của khi nào?". Tống Tứ Lang vốn là lớn lên rất cương nghị, trên người tràn ngập hơi thở rắn rỏi, cái chau mày này, vô hình mang theo khí phách khϊếp người, Tống Ngũ Lang rụt lui thân mình: "Tứ ca, không phải nói chuyện đó à... "
Gân xanh của Tống Tứ Lang bạo khởi, ghê tởm che miệng lại, lão ngũ này không còn gì để nói: "Phi! là nói hồi nhỏ đệ luôn đái dầm! Mãi đến khi đệ năm tuổi, không phải giặt chăn nệm giúp đệ sao?"
Tống Ngũ Lang gật đầu như giã tỏi: "Đứng, biết tứ ca đối với tốt nhất". Giờ khắc này hắn có một cảm giác, chỉ cần Tống Tứ Lang không truy cứu việc hắn làm sai, cho dù nói heo bay trên trời hắn cũng muốn trả lời là đúng.
Bởi vì trong mấy huynh đệ, khí lực của Tống Tứ Lang là lớn nhất, một nắm đấm cũng có thể khiến người xanh tím mặt mày, cái mông nhỏ của hắn còn lưu lại mấy dấu vết xanh tím a.
"Vậy hôm nay ngủ với nương tử, có ai còn dị nghị gì không?"
Vài người đều ủ rũ, không muốn nói chuyện, ngươi nhìn , nhìn ngươi, đến bước này còn chiêu gì nữa chứ, Tống Đại Lang thanh thanh yết hầu nói: "Như vậy đi, đêm nay nương tử ngủ với đệ"
Cứ như vậy, Vương Nhị Ny lại bị chuyển nhượng cho Tống Tứ Lang, Tống Tứ Lang rất kích động a, cũng không quản tối rồi, mang giầy vào, khoác thêm áo.
"Tống tứ ca muốn đi đâu?"
Tống Đại Lang ôm Vương Nhị Ny, hôn hôn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng: " hắn đi tắm rửa!"
"Tắm rửa? Còn chưa tắm sao?"
Tống Tam Lang nhéo nhéo gò má trắng mịn của Vương Nhị Ny, trong lòng rất luyến tiếc a, ghen tị nói: "Nương tử, Tứ Lang ca của nàng trên người có rận, cho nên phải nhanh đi tắm, nàng có sợ không?"
Vương Nhị Ny nhìn bộ dạng đe dọa của Tống Tam Lang: " ..."
Tống Tứ Lang vừa mới vào nhà trên thân còn để lộ những giọt nước chảy dài trên vòm ngực hoàn mỹ, hung hăng trừng mắt Tống Tứ Lang đang bịa đặt làm xấu hình tượng của hắn, lập tức quay sang thay đổi một bộ mặt ôn hòa, tận lực ôn nhu nói: "Nương tử, đừng nghe huynh ấy nói bậy, rất sạch sẽ a!"
Tống Tam Lang ngượng ngùng cười cười, luyến tiếc hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhị Ny một cái: "Nương tử, đi ngủ trước, nếu Tứ Lang khi dễ nàng, nàng phải nhớ cố gắng kêu to lên!". Nói xong cũng không quản Tống Tứ Lang, tự mình đi ngủ, Tống Tứ Lang tức giận đến xanh cả mặt.
Tống Đại Lang cùng Tống Tứ Lang giống như là đang bàn giao lãnh thổ thật thận trọng nghiêm túc: "Tứ Lang, buổi tối nương tử thích đá chăn, đệ phải nhớ đắp chăn kỹ cho nàng a!"
"Đại ca, đã biết". Tống Tứ Lang thận trọng gật gật đầu vươn tay chuẩn bị tiếp nhận Vương Nhị Ny.
Tống Đại Lang càng thêm ôm chặt Vương Nhị Ny: "Tứ Lang... Buổi sáng, nương tử còn muốn ngủ nhiều một chút, lúc đệ thức dậy đừng đánh thức nàng"
"Đại ca, cái này cũng biết..." Tống Tứ Lang không kiên nhẫn nắm nắm tóc.
"Còn có vóc người nương tử nhỏ, đệ nhớ đừng đè nặng nàng...". Bộ dáng Tống Đại Lang nói lải nhải lẩm bẩm không giống như giao nương tử, mà giống như một người mẹ có con gái đậu đại học chuẩn bị đi nhập học, thật là khó chịu a, chỉ còn thiếu mỗi nước mắt.
"Đại ca, huynh nói xong chưa, trời sắp sáng rồi". Nhẫn nại của Tống Tứ Lang rốt cục dùng hết.
Tống Đại Lang cũng biết nếu còn cố tình kéo dài, chiếu theo tính cách của lão tứ thì chỉ có nổi điên lên thôi, đàng phải nói lời cuối với Vương Nhị Ny: "Nương tử, nàng phải ngoan ngoãn, đừng nhớ ... Nhớ cũng không sao, ngủ ở bên cạnh nàng a!"
Tống Tứ Lang không thể nhịn được nữa, một phen ôm Vương Nhị Ny qua, đi tới giường của mình, phất phất tay với Tống Đại Lang ở sau lưng: "Đại ca, huynh mau ngủ đi!"
Tống Đại Lang thấy trong ngực trống không, trong lòng một trận lạc lõng...