Editor: Cung Quảng HằngVương Nhị Ny trở về ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong phòng tối om, căn bản không được sơn phết, tường gạch mộc bong tróc, lộ ra cột gỗ bên trong.
Vương mẫu dọc theo đường đi đều cầm lấy tay Vương Nhị Ny hỏi tình hình sau khi gả, mấy huynh đệ đối với nàng có tốt không, thân mình có động tĩnh gì hay không... Vương Nhị Ny chỉ lung tung vài câu, đó là vì nàng không muốn nói chuyện, Vương mẫu nhìn ra con gái lạnh nhạt với bà ta, cho rằng còn đang tức giận, thở dài cũng không nói nữa.
Vương mẫu tổng cộng sinh ba đứa con, hai con gái, một con trai, hiện thời con gái lớn cùng con gái thứ đều gả cho người ta, chỉ còn lại có một đứa con trai ở trong nhà.
Vương Đại Xuyên năm nay mười một tuổi, là Vương gia dòng độc đinh, ở quê tuổi này coi như đã ra ngoài lao động. Hắn lớn lên mày rậm mắt to, sống động. Hắn thấy Vương Nhị Ny trở về, ngốc đứng quanh hơn nửa ngày mới gọi tỷ tỷ.
Vương Nhị Ny lên tiếng, ngẩng đầu nhìn, đã thấy hơi nước trong đôi mắt của Vương Đại Xuyên chớp động, không biết vì sao trong lòng nàng đau xót, tự nhiên rơi nước mắt, loại cảm xúc này nói không nên lời.
Trong đầu bỗng nhiên lướt qua một đoạn thời gian từng sống chung, một tiểu cô nương gầy yếu cõng một tiểu hài đồng xuống ruộng làm việc. Lúc nghỉ ngơi đem cơm nhai nhuyễn đút cho tiểu hài đồng, tiểu hài đồng mắt to tròn, đôi mày rậm, rất là đáng yêu, nhu thuận ăn cơm.
"Đệ là Đại Xuyên?" Vương Nhị Ny có chút run run hỏi.
"Tỷ tỷ, là ta, ngày tỷ gả đi, ta không thể trở về", Vương Đại Xuyên thấy Vương Nhị Ny nhận ra mình, đem nước mắt nuốt xuống, mỉm cười nói "Lúc đó đệ đang học việc trong trấn?", Vương Nhị Ny cũng không biết nàng làm sao mà biết được, mơ hồ trí nhớ trong đầu bừng lên.
Vương mẫu đẩy đẩy Vương Nhị Ny: "Thấy hai tỷ đệ các con, vẫn thân thiết như vậy, ngày ấy Đại Xuyên trở về không gặp được con, còn khóc thật lâu"
"Hôn sự quá vội vàng, bằng không đệ có thể nhanh chóng trở về", Vương Đại Xuyên ủy khuất nói.
"Đều đứng ở cửa làm gì? Vào đi thôi, đi cả nửa ngày, lão tử đói muốn chết", Vương phụ lớn tiếng ồn ào nói.
Mấy người lục tục vào trong phòng, Vương mẫu đi chuẩn bị cơm canh, Vương Đại Xuyên lôi kéo Vương Nhị Ny hỏi cuộc sống sau khi kết hôn, hỏi tỷ phu đối với nàng có tốt không, mỗi ngày làm cái gì, hiển nhiên trước đó quan hệ của hai tỷ đệ vô cùng thân thiết,
Không biết vì sao, Vương Nhị Ny tuy rằng đối với đôi song thân này lạnh lùng, dù sao ngày đầu tiên xuyên không đến đã bị trói bức hôn, nhưng đối với đệ đệ này thì không lạnh nhạt được. Yêu thương này tự nhiên mà mạnh mẽ xuất hiện, cảm giác nói không nên lời vô cùng thân thiết. Vương Nhị Ny nghĩ, có lẽ thân thể này cũng nhớ được một ít tình cảm...
Lúc Vương phụ đi, Tống Đại Lang cho hai cân thịt heo, còn có một củ cải trẳng cùng rau cải, nhưng Vương mẫu hiển nhiên biết tiết kiệm, năm mới bưng thức ăn lên chỉ là cải bẹ cùng cơm.
Vương Nhị Ny cũng từng khổ, không nói gì yên tĩnh ăn cơm, thấy Vương Đại Xuyên vụиɠ ŧяộʍ lấy trứng gà cho nàng. Ăn cơm xong, Vương Nhị Ny bị dẫn đi hành lễ với lão thái thái. Lão thái thái của Vương gia cũng mới hơn năm mươi tuổi, đã mắt mờ không nhận ra người, chỉ lo ăn cơm căn bản không để ý ai, Vương Nhị Ny tùy ý gọi hai câu xem như đã chào hỏi.
Buổi tối Vương Nhị Ny ngủ ở trong phòng tây, chăn mền tựa hồ là thật lâu chưa có giặt, bóng nhẫy dính trên người, còn ngửi thấy còn có mùi lạ. Vương Nhị Ny cố nén ghê tởm, nghĩ đến Tống Đại Lang ở nhà luôn luôn cẩn thận săn sóc, trong nhà thu xếp gọn gàng sạch sẽ, trong lòng một trận khổ sở, vội tự an ủi nói, chỉ cần cố gắng hai ngày là có thế trở về, thế mới chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc ăn điểm tâm, Vương phụ cũng không biết đi nơi nào, trong nhà chỉ có ba người, Vương mẫu cùng Vương Đại Xuyên đang thu dọn hành lý. Kỳ thực hành lý cũng chỉ có chăn đệm cùng một ít chén dĩa, thật sự không có gì. Vương Nhị Ny cũng giúp đỡ đóng gói, Vương mẫu một bên lải nhải lẩm bẩm nói về việc Vương bá buôn bán lớn ở Lạc thành. Nghe nói từ nhỏ cơ trí, người khác đều làm ruộng, chỉ có hắn không đồng ý chạy ra ngoài, cũng không biết gặp kỳ ngộ gì mà làm giàu, năm trước gửi thư trở về, muốn cả nhà bọn họ đều qua đó giúp đỡ hắn.
Tâm Vương Nhị Ny bị dày vò, câu được câu không, nghe Vương mẫu lải nhải, căn bản không nghe vào, chỉ ngóng trông ngày mau ngã về tây, ngủ một giấc ngày mai huynh đệ Tống gia có thể tới đón mình.
Vương Đại Xuyên cũng là có chút mất hứng: "Nương, đại bá đi nhiều năm như vậy, tự nhiên chỉ một phong thơ chúng ta liền đến đó? Đại tỷ cùng nhị tỷ còn ở đây a"
"Con trai ngoan, con không biết a, trong thư có một lượng bạc, nói là để chúng ta làm lộ phí, một lượng a... Đó là bao nhiêu, không phát đạt có thể hào phóng như vậy sao? Con nghĩ cũng đừng nghĩ, thành thật qua đó đi, đại bá con còn hỏi con có hôn phối hay chưa, xem ý tứ kia, chắc là đã chọn người xong rồi, con xem con đã mười ba tuổi, chưa có cưới được nương tử, mẹ thật sự lo lắng cho con", Vương mẫu nói đến đây mặt mày hớn hở, tựa hồ có bàn tay to vẫy vẫy bà
"Nhị Ny a, chờ chúng ta ổn định ở đó, con cùng con rể chuyến qua đó, khi đó người một nhà liền đoàn tụ, hòa thuận mĩ mãn qua ngày", Vương mẫu càng nói càng hí hửng, mặt mày hồng hào.
Tỷ tỷ cũng có thể qua đó sao? Vương Đại Xuyên nghe được về sau có thể cùng Vương Nhị Ny ở cùng nhau, vội cao hứng hỏi. Trưởng tỷ như mẹ, Vương Nhị Ny tuy rằng không là trưởng tỷ, nhưng hắn từ nhỏ đều là Vương Nhị Ny chăm sóc, tình cảm đối với nàng rất sâu sắc.
"Tỷ tỷ con... Khẳng định phải qua đó", Vương phụ uống rượu say mềm, híp mắt quét nhìn Vương Nhị Ny nói.
"Cha bọn nhỏ, ông sao lại đi uống rượu", Vương mẫu vội vàng tiến lên đỡ lấy Vương phụ có chút đứng không nổi, lo lắng hỏi.
"Ta cao hứng a, bình thường xem thường ta, bây giờ thấy ta sắp phát đạt. Đâu hết cả rồi ?"
"Cha, con ở đây"
"Ta nói con gái à, con làm sao đi một chuyến đến Ngưu Hà thôn, nói chuyện cũng không giống trước kia, bất quá cũng tốt, tú thanh tú khí, như vậy nhà giàu người ta cũng thích", Vương phụ sờ râu nói. Vương Nhị Ny ngửi mùi rượu tận trời kia, chỉ cảm thấy ghê tởm, lại chỉ có thể cau mày chịu đựng, nghĩ rằng, trong thân thể này không phải bị các ngươi bức tử sao, tự nhiên nói chuyện là không giống trước kia rồi: "Cái gì mà nhà giàu người ta? Con cần bọn họ thích làm cái gì?"
Vương phụ cười hắc hắc cũng không nói chuyện: "Ta đi ngủ, buổi tối ăn cơm đánh thức ta, Đại Xuyên, con cùng mẹ không cần thu thập, đi tới chỗ ca ta còn sợ không có đồ đạc sao, mấy thứ rách nát này đều bỏ đi"
Tuy nói thế, nhưng Vương mẫu tiết kiệm quen rồi, làm sao lại thật sự bỏ, cùng Vương Nhị Ny và Vương Đại Xuyên thu thập xong. Buối tối lại làm cơm, lần này hiếm lắm mới được làm thịt heo chưng cải trắng, Vương Đại Xuyên ăn mặt mày hớn hờ, Vương phụ cũng một bộ dạng cao hứng, chỉ có Vương Nhị Ny tùy ý ăn mấy miếng trở về trong phòng.
Vì đêm qua đã có chút làm quen, Vương Nhị Ny ngủ tương đối sâu. Trong mộng nàng trở về Tống gia, mấy huynh đệ đem nàng vây quanh ở trung gian, bảy miệng tám lời hỏi tình huống nhà nàng, Tống Đại Lang trầm ổn càng không đế ý huynh đệ khấc có ở đây, trực tiếp ôm nàng qua hôn môi, môi ấm áp mềm mại.
Dán lên nàng, mang theo mùi thuốc nàng quen thuộc, an tâm khiến nàng muốn rơi lệ, bàn tay Tống Tứ Lang nắm giữ nàng không chịu buông, Tống Tam Lang trứng thối, thế nhưng vói vào trong vạt áo nàng tùy ý vuốt ve... Tống Nhị Lang chỉ dám ở bên cạnh ngốc ngốc ngây ngô cười, tựa hồ chỉ cần nhìn thấy nàng liền vô hạn thỏa mãn, bỗng nhiên Tống Đại Lang ôm ấp càng ngày càng gấp, khiến nàng đều đau, Vương Nhị Ny nhịn không được hô: "Đại Lang ca ca, đau chết ta"
"Kêu loạn cái gì? Ta khuyên ngươi vẫn nên mau quên huynh đệ Tống gia kia đi"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm vương phụ, dọa Vương Nhị Ny mở mắt, chỉ thấy mình bị trói, Vương phụ đang buộc nút thắt dây thừng cuối cùng. "Cha, cha làm cái gì vậy?" Vương Nhị Ny sợ hãi hỏi.
"Nhị Ny à, cha là vì tốt cho con"
"Tốt với con?" Vương Nhị Ny thất kinh hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, con gái, con sắp gặp phúc rồi, sau này ăn mặc không lo, còn có nha hoàn bà tử hầu hạ. Ngươi cũng đừng hỏi nữa, lúc cần biết tự nhiên hiểu rõ, bây giờ thì thành thật ngoan ngoãn cho ta"
"Có phải ông lại đem ta bán? Lần này là bán cho ai? Tìm được nhà có tiền có phải không?" Vương Nhị Ny trong lòng khủng hoảng, lung tung nói.
"Con nha đầu chết tiệt kia, đã nói đừng nghĩ... Nhớ kỹ, cha làm hết thảy đều là vì tốt cho ngươi" Vương phụ hung hăng nói xong, liền xoay người chuẩn bị muốn đi ra ngoài.
Vương Nhị Ny bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm đó cũng là cảnh tượng như vậy, sau đó nàng đã bị bán cho huynh đệ Tống gia, một loại phẫn hận nói không nên lời bật thốt ra: "Đem ta gả cho người khác làm cộng thê là tốt với ta? Hiện tại ta khó lắm mới có chút thư thái, lại đem ta gọi trở về, trói chặt ta đây là muốn làm gì? Chuẩn bị đem ta bán đổi bạc dùng sao? Ông là đồ máu lạnh, cút đi! Ta thật là con ông sao? Phải không?" Vương Nhị Ny kinh sợ đan xen, còn có một loại bi ai nói không nên lời quây quanh trong lòng, nhịn không được khóc la mắng nhiết.
"Con nha đầu đầu chết tiệt kia, ngươi nói chuyện với cha ngươi như vậy sao?"
"Ông cũng đâu có bộ dạng làm cha?"
Vương phụ tựa hồ bị chọc giận, tiến lên một bước muốn bạt tai, lại bị người đằng sau gắt gao giữ chặt: "Cha bọn nhỏ, từ từ, đánh con gái làm cál gì?"
Vương phụ cơn giận còn sót lại chưa tiêu, trừng mắt nói: "Ngươi nuôi con gái tốt quá, dám nói chuyện với cha nó như vậy"
"Cha bọn nhỏ, con gái mệnh khổ a, có thế đừng đem nàng... Để nàng trở về sống cùng huynh đệ Tống gia đi, ta thấy bọn chúng đối với Nhị Ny đều là thiệt tình", Vương mẫu bắt lấy tay Vương phụ đau khổ nói.
"Ý kiến đàn bà, ngươi biết cái gì, tiền đồ của chúng ta sau này toàn dựa vào nó, ngươi cho ta nguyện ý? Lại nói con gáí qua đó, sống tốt hơn, so với cơm rau dưa ở Tống gia ngon hơn rất nhiều"
"Nhưng mà..." Vương mẫu không đành lòng nhìn Vương Nhị Ny muốn nói lại thôi.
"Ngươi không chuẩn bị cưới vợ cho Đại Xuyên? Bạc ở đâu mà có?", Vương mẫu nghe thấy con trai, chỉ thở dài một hơi, không nói gì.
Vương Nhị Ny thấy Vương mẫu buông tha khuyên bảo, trong lòng một tia hi vọng kia cũng dần dần trôi đi, chỉ còn lại có đầy bụng bi ai cùng hối hận, ngày đó nàng tại sao không phản đối? Tại sao đồng ý qua đây? Là sợ hãi, sợ bản thân biểu hiện quá mức vô tình, khiến những người khác nhìn ra nàng là Vương Nhị Ny giả mạo, cho nên chột dạ tiếp nhận an bày của huynh đệ Tống gia.
Một giọt nước mắt chảy ra, theo gò má chậm rãl rơi xuống... Mang theo tiếng khóc đè nén. Trong phòng im ẳng, truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn: "Tỷ?"
Vương Đại Xuyên đem miếng vải bông ở trong miệng của Vương Nhị Ny ra: "Tỷ, tỷ có khỏe không?"
"Đại Xuyên, cha muốn đem ta bán, mau thả ta đi", Vương Nhị Ny vội vàng nói.
"Cha làm sao có thế lại muốn đem tỷ bán? Tỷ, tỷ chờ tí, dây thừng này chắc quá, ta đi lấy cây kéo", Vương Đại Xuyên cởi nửa ngày, mồ hôi đầy đầu cũng không có cởi ra.