Chương 37

Editor: Cung Quảng Hằng

"Đồ ranh con, dám ngỗ nghịch với cha ngươi? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?"

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô nổi giận cúa Vương phụ.

Trong lòng Vương Nhị Ny trầm xuống, biết hôm nay không nhờ được Vương Đại Xuyên, trong lòng tuyệt vọng như thủy triều dâng cao.

"Cha, hiện tại tỷ tỷ đã là người của Tống gia, cha trói tỷ ấy lại là muốn làm gì?" Vương Đại Xuyên không cam lòng hỏi.

"Ngươi biết cái gi, nàng cho dù gả mười lần tám lần, cũng là con gái ta, ngươi cho là cha ngươi thích làm vậy sao? Còn không phải là vì tiền đồ của ngươi, vì Vương gia chúng ta"

"Ta không cần tiền đồ như vậy!"

"Thằng nhóc, phản rồi!"

Vài tiếng thống khổ rêи ɾỉ truyền đến, sau đó là một mảnh yên tĩnh... Một tiếng "bang, cửa bị đẩy ra, Vương phụ túm Vương Đại Xuyên mặt mày bầm tím đi đến

"Nha đầu chết tiệt kia, biết dỗ đệ ngươi cởi trói cho ngươi phải không? Sau khi lập gia đình đúng là không giống trước kia, còn có tâm kế như vậy!", Vương phụ hiến nhiên tức giận không nhẹ, vào phòng không nói hai lời tiến lên tát một bạt tai.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy mắt đầy sao, một hồi lâu mới trở lại bình thường, trong miệng tanh ngọt, biết là bị đánh đến xuất huyết... trong mắt nàng phát ra hận ý thấu xương: "Ông ruốt cuộc có phải là cha ruột của ta không? Đem con gái bán cho năm nam nhân làm cộng thê thì thôi, đã vậy còn muốn tiếp tục bán lần nữa? Căn bản chính là cầm thú!"

Vương phụ tức giận một lần nữa bị khơi mào, hắn cuộn lên tay áo, tính bạt tai, lại bị người phía sau túm quần áo: "Cha nó, đừng đánh, mặt Nhị Ny đều sưng lên rồi, mấy ngày nay nếu không hết sưng... Người ta sao có thể coi trọng", Vương mẫu nghe tin mà đến vẻ mặt đau khố, cúi đầu cầu xin nói.

"Đều là ngươi sinh con gái tốt, nhìn đi, đây bộ dạng nói chuyện với cha nó sao?"

"Nhị Ny là hồ đồ ... cha nó, lập tức trời sẽ sáng, nếu không ông đi ngủ một lát?" Vương mẫu nhẹ giọng làm dịu nói.

"ừm, ngươi ở trong này coi chừng Nhị Ny, nghe thấy không!", Vương mẫu vội gật đầu: "Biết rồi"

Vương phụ rốt cuộc bớt tức giận, cũng thật sự mệt, túm Vương Đại Xuyên đã ngây người ra đi đến phòng Đông nghỉ ngơi, chỉ chờ hừng đông liền xuất phát.

Thời gian như trở về hôm trước khi Vương Nhị Ny thành hôn, nàng cũng là bị cột như vậy, Vương mẫu canh giữ ở bên cạnh, nhưng mà lúc này bất đồng với lần trước, tâm tình nàng đã khác.

"Mẹ, con van cầu mẹ, mẹ không thể thả con đi sao?" Vương Nhị Ny dùng chút tình thân đáng thương thuyết phục Vương mẫu.

Vương mẫu tránh tầm mắt Vương Nhị Ny, qua một hồi lâu mới chua chát nói: "Nhị Ny, mẹ biết có lỗi với con, nhưng ai bảo con là nữ nhân. Nữ nhân chúng ta chính là mệnh khổ"

" Con không cần mẹ xin lỗi, chỉ cần mẹ thả con, mẹ... Mẹ còn là mẹ con sao?" Ánh mắt Vương Nhị Ny khẩn thiết.

Một giọt nước mắt ngã xuống, rơi trên chăn bông cũ nát, Vương mẫu ngẩng đầu: "Nhị Ny, là mẹ vô dụng, có biện pháp gì chứ? Cha con nói, để con làm quản sự ở một nhà phú hộ, con trai đại quản sự nhà bọn họ là một... vẫn chưa tìm được nương tử, bảo chúng ta đem con gả qua đó"

Vương Nhị Ny nghe đến đây trong lòng đột nhiên chợt lạnh, cười lạnh nói: "Không phải hắn là một tên ngốc chứ?"

"Không, ngốc thì không, là thân thể không tốt, hằng năm đều nằm ở trên giường"

"Thì phải là một con ma ốm!"

"... Nhị Ny, đại bá con nói, nhà hắn có tiền a, chỉ cần con gả qua đó, sau đó sinh một trai một gái, nửa đời sau con sẽ không buồn, ăn ngủ có người hầu hạ, lăng la tơ lụa tùy ý dùng, đây chính là người khác cầu còn không được", Vương mẫu nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp, trong mắt thoáng hiện thần sắc khát khao.

Trong lòng Vương Nhị Ny càng lạnh, nhất châm kiến huyết nói: "Đại bá có biết ta đã gả cho người khác chưa?"

Vương mẫu có chút vô thố cúi đầu: "Cái này... còn chưa biết"

"Xem ra đây đều là bà cùng ông ta tình nguyện?" Vương mẫu nắm chặt tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo kiên định khác thường: "Nhị Ny, lúc ta đi đón con, căn bản không biết cha con có tính toán như vậy, hắn cũng là vừa nói với ta, cho tới bây giờ, con vẫn nên quên Tống gia đi, cả đời này của mẹ con, mỗi ngày lặng lẽ đã nghĩ sống thế nào, ở cữ chưa đến ba ngày đã xuống ruộng làm việc... mỗi ngày liều chết liều sống, cuộc sống cũng càng gian nan, hiện thời có một cơ hội tốt như vậy, mẹ không thể buông tha, vì đệ con, mẹ cũng tuyệt đối không thể buông tha", Vương Nhị Ny tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nàng biết, vương mẫu hiện thời đã hạ quyết tâm.

Buổi sáng gà vừa gáy, xe la Vương phụ mướn liền tiến vào sân. Vương phụ chuyển hành lý lên, cả nhà đều ngồi trên xe la, trong sương mù sáng sớm, bắt đầu một ngày hành trình.

Hai ngày lộ trình, Vương phụ sợ Vương Đại Xuyên lại thả vương Nhị Ny, không chỉ gắt gao nhìn chằm chằm không nói, ngay cả hai người nói chuyện cũng không cho. Vương Nhị Ny bị nhốt ở bên trong xe ngựa, hai tay buộc chặt, ngay cả miệng đều bị nhét vải, khiến Vương Nhị Ny căn bản một chút biện pháp cũng không có.

Chạng vạng hai ngày sau, mấy người rốt cục đi tới trị trấn ở Đông Bình châu, Vương phụ cũng có lo lắng, sợ huynh đệ Tống gia đuổi theo, liền cùng mọi người nói bọn họ đi Lạc thành, kỳ thật mục đích chân chính của hắn là Đông Bình châu.

"Đây là cháu Nhị Ny?" Một nam nhân có dung mạo tương tự Vương phụ đi đến, nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny ấm áp hỏi. Vương mẫu lập tức đứng lên, cười a dua: "Đúng, đây là Nhị Ny"

"Đệ muội, ngươi ngồi đi", Vương Cường ý bảo Vương mẫu ngồi xuống, tinh tế đánh giá Vương Nhị Ny đã được rửa mặt chải đầu trang điểm xong, chỉ cảm thấy tuy rằng thoạt nhìn còn nhỏ, nhưng làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, quả nhiên là một bộ dạng dung mạo tốt, liền vừa lòng gật gật đầu.

Vương mẫu thấy Vương Cường lộ ra bộ dạng vừa lòng, vội nói: "Dung mạo này của Nhị Ny ở trong thôn chúng ta đều là đẹp nhất, tính tình nàng cũng dịu dàng, cho dù đốt đèn l*иg cũng tìm không được"

"Xem ra có chút nhỏ... cũng không sao, đại quản sự đã sớm chờ đến sốt ruột, chọn ngày không bằng đυ.ng ngày. Một lát ta bảo nha hoàn đưa đồ đến, ngươi cho nàng mặc, đêm nay liền đem tiến hành làm lễ". Nói xong lại nói với Nhị Ny: "Nhị Ny, con đừng sợ, về sau có đại bá ở đây"

Vương Nhị Ny cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, xem như trả lời. Vương Cường chỉ cho là Vương Nhị Ny thẹn thùng, cũng không nhiều lời, dặn dò một phen liền ra cửa đi.

Nói là làm, kỳ thật cũng chỉ là mặc hỉ phục, làm đại lễ, xem như xong việc, bởi vì chú rể thể nhược, bái đường đều là những người khác đến thay thế, bất quá một hồi Vương Nhị Ny đã bị mang vào động phòng.

Mọi người thối lui, trong phòng trang sức thanh nhã chỉ còn lại có Vương Nhị Ny cùng Vệ Thành Dương. Vương Nhị Ny nương theo ngọn đèn tinh tế đánh giá người trước mắt, ước chừng là một nam tử mười bảy mười tám tuổi, dáng người gầy yếu, sắc mặt là vàng vọt, hai gò má lõm xuống, một bộ dạng bệnh tình nguy kịch

"Nhìn chẳm chằm ta làm cái gì? Còn không mau hầu hạ gia an nghỉ, mẹ ngươi không dạy ngươi sao?" Vệ Thành Dương chậm rãi mở mẳt, khắc nghiệt nói.

Vương Nhị Ny gật gật đầu, vội vàng tiến lên chuẩn bị hầu hạ thoát y, cũng không cẩn thận đạp đến góc váy của mình, thằng tắp ngã xuống, vừa khéo đè Vệ Thành Dương nằm gần lò sưởi ở đầu giường.

Vệ Thành Dương chỉ cảm thấy cả người bị đè tới đau, tức giận mắng quát: "Tiện nhân, ngươi không phải muốn gϊếŧ chết gia?" Nói xong liền bạt tai, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Hai nha hoàn luôn ở ngoài phòng vội vàng tiến vào, nhìn thấy một màn trước mắt sửng sốt: "Thiếu gia, đây là thế nào?"

Vệ Thành Dương hô hấp dồn dập, hiển nhiên thật không thoải mái, hắn hổn hển quát: "Thính Hương, đem tiện nhân này lôi ra ngoài!"

"Thiếu gia... Cái này, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc..." Ngữ khí của Thính Hương tuy do dự, nhưng trong mẳt lại lóe lên vui sướиɠ khi người gặp họa.

Vương Nhị Ny sợ hãi, toàn thân đều run run, khóc một phen, trên hỉ phục cẩm tú đỏ thẫm, đều là nước mắt... "Thiếu gia, ta sai rồi, xin ngươi tha ta đi, hu hu"

Vệ Thành Dương thấy Vương Nhị Ny lau nước mũi về phía mình, trên móng tay còn có bùn chưa tẩy sạch, trong lòng một trận ghê tởm, vốn nghe nói là nha đầu ở nông thôn mà không vui nay tâm tình càng thêm ghen ghét, không chút do dự một cước đạp qua, nhưng bởi vì bệnh lâu, lực khó tránh không đủ, vẫn khiến Vương Nhị Ny té trên mặt đất: "Bẩn muốn chết, cũng không biết nha đầu tìm được ở chỗ nào, ngươi cho là cứ như vậy có thể bay lên cành biến thành phượng hoàng? Nghĩ thật hay! Thính Hương, ngươi điếc sao, mau lôi ra ngoài!" "Nhưng mà, nếu đại quản sự hỏi..."

"Nếu gia bị tức chết, còn muốn nương tử xung hỉ này làm gì?" Vệ Thành Dương nói, sau đó lại lớn tiếng ho khan. Thính Hương không dám chậm trễ, vội nháy mắt, để người khác đỡ Vương Nhị Ny đi, lại đưa trà nóng qua, Vệ Thành Dương qua một hồi lâu mới bình thường lại, Thính Hương săn sóc ôn nhu, khó được lộ ra tươi cười: "vẫn là Thính Hương ngươi biết săn sóc"

Vương Nhị Ny cúi đầu trong lòng hận ý mãnh liệt, trên mặt cũng là không thể hiện, một bộ dạng e ngại sợ hãi, một hồi lâu mới có nha hoàn nâng đỡ run run đứng lên, đi ra ngoài.

Đến hành lang, nha hoàn kia hiển nhiên cũng có lòng an ủi nói: "Thiếu phu nhân, thiếu gia tuy rằng là con đại quản sự, nhưng cũng bởi vì thiếu gia từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, đạo sĩ trên núi Y Vân nói, muốn nuôi sống thì phải lấy danh nghĩa là con đại quản sự, trên thực tế là tam thiếu gia trong phủ, thân phận không giống bình thường, thiếu phu nhân đã gả qua, chính là phu nhân, sau này phải có chút tâm tư, chặt chẽ nắm lấy tâm thiếu gia tâm mới được"

Vương Nhị Ny cẩn thận đánh giá nha hoàn: "Ngươi tên là gi?". Nha hoàn mỉm c ười: "Nô tì là Thanh Viên"

"Sau này còn nhờ ngươi chiếu cố", Vương Nhị Ny thành khẩn nói, giờ khắc này, hai mắt nàng thanh minh, câu nói rõ ràng, làm gì còn bộ dạng ngu si ngốc nghếc khi còn ở trong phòng.

Qua mấy ngày, Vệ Thành Dương kia tựa hồ đốí với ký ức đêm động phòng hôm đó hãy còn tức giận, liền xem Vương Nhị Ny như không khí, quăng đến Thiên viện, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

-------

Năm mới, thời tiết dần dần ấm áp. Một ngày nọ, ánh nắng tươi sáng, cửa lớn của Danh Dương khách sạn mở ra, tiểu nhị cúi dầu, ngáp một cái, bỗng nhiên nghe được một thanh âm yếu ớt: "Tiểu nhị..."

Thần kinh tiểu nhị run lên, mở mắt cẩn thận đánh giá, chỉ thấy trước mắt một nam tử trẻ tuổi, dáng người gầy yếu, sắc mặt ngăm đen, thoạt nhìn bộ dạng yếu đuối: "Khách quan, ngài muốn ở trọ hay là muốn nghi trọ a"

"Ta nghe nói, chỗ này của ngươi cách hai ngày nữa có xe la đi trấn Chu Thành, Lâm Tuyết châu"

"Đúng, bất quá ngài đã tới chậm, phải chờ tới sáng mai mới có, mấy vị khách ngồi bên kia cũng đi trấn Chu Thành". Tiểu nhị chỉ chỉ mấy người trong đại sảnh đang ăn cơm.

Chỉ thấy gần cửa số, mấy nam tử mặc quần áo vải thô, thấy tiểu nhị nói đến bản thân, trong đó có một nam tử ngẩng đầu nhìn qua, bộ dạng cương nghị, ánh mắt lộ ra sự lơi hại.

"Ta ở đây đến sáng maí, cho ta thuê một phòng, bao nhiêu tiền một đêm?"

"Được rồi, ngài muốn phòng thượng đẳng hay là phòng trung đẳng..."

Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi gầy yếu được tiểu nhị dẫn lên lầu, một nam tử trẻ tuổi trong đám người kia nói: "Đại ca, rõ ràng tên kia chính là một cô gái a, trên mặt lau bụi than, còn tưởng rằng người khác nhìn không ra!"

Bác Nhật nhíu nhíu đầu mày: "Câm miệng! Không nên quản chuyện của người khác!"

"Ta không nói nữa, ăn cơm."