Chương 4.2: Một Ngày Bất Ngờ.-------------------------------------------------------------------------------
Nhìn trước lòng bàn tay trải ra trước mắt, Lý Thiên Vũ chậm chạp mà lấy ra sổ tiết kiệm từ trong túi, đặt vào trong tay Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân mở ra thì thấy, ban đầu có 21.000 tệ, nhưng giờ chỉ còn lại 1.000 tệ.
Cô nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm, không khống chế được mà run lên bần bật: “Tiền đâu rồi?”
Cô nuốt nước bọt, hỏi lại: "Tiền của em đâu?"
Lý Thiên Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thú nhận: "Anh đã đề nghị Cố Xuân mượn nó."
Chu Tiểu Vân không thể nói một lời nào nữa, cô ấy như chết lặng.
Thấy bộ dáng của cô, Lý Thiên Vũ vội vàng giải thích: "Anh đã đồng ý với hắn, sao có thể không cho mượn! Huống chi, một thời gian hắn sẽ trả lại mà."
“Anh lấy lúc ấy tại sao không nói với em một tiếng?” Chu Tiểu Vân thanh âm có chút khàn khàn. Cô chớp chớp mắt thật mạnh, nhưng phát hiện mắt mình khô khốc đến mức không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Lý Thiên Vũ áy náy cười cười: "Anh sợ em không đồng ý!
"Anh biết tôi không đồng ý mà còn lấy — anh, anh..." Chu Tiểu Vân tức giận run Iên, "Tôi là vợ anh, anh có quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Anh có quan tâm đến cái gia đình này không? Anh. .."
Chu Tiểu Vân ném sổ tiết kiệm lên người Lý Thiên Vũ. "Lấy hết đi, tôi không thể sống cuộc sống như thế này qua ngày hôm nay nữa!"
Cô bây giờ thậm chí cũng không nghĩ chạy xe nữa, khoảnh khắc cô xoay người chạy đi, nước mắt liền trào ra.
Cô ấy thực sự không thể tiếp tục với cuộc sống như thế này nữa.
Đây là định mệnh của cô sao? Đây có phải là cuộc sống cô muốn không?
Cô mong mỏi thoát khỏi căn nhà lạnh lẽo, cô muốn cưới người đàn ông này, nhưng anh ta đã cho cô cuộc sống như thế nào?
Một cuộc đời nghèo nàn, chông chênh, tầm thường, buồn bã...
Cô không muốn sống nữa, không muốn sống thêm một ngày nào nữa, bây giờ nhìn thấy anh cô liền đau lòng. Người mà cô đã từng yêu rất nhiều, người đàn ông mà cô muốn gắn bó cả đời, lại đáng buồn, cô không thể chịu đựng được sự hành hạ của cuộc sống này.
Kẻ thù của tình yêu là gì?
Cuộc sống vợ chồng thực sự là nấm mồ của tình yêu. Những đôi vợ chồng nghèo phải lo lắng trăm bề, hơi ấm lãng mạn bỗng chốc trở thành những nhu cầu thiết yếu hàng ngày, mọi mộng tưởng viển vông đều bị hiện thực phũ phàng đập nát. Bây giờ chỉ còn lại những thăng trầm và những oán trách không thể nói nên lời.
Đúng vậy, nỗi ân hận mà cô không thể nói ra được, cô chôn sâu trong lòng và chỉ dám thổ lộ khi nửa đêm trằn trọc không ngủ được...
"Tiểu Vân, Tiểu Vân, dừng lại, nghe anh nói. . . "
Phía sau lưng, Lý Thiên Vũ vội vàng gọi cô, Chu Tiểu Vân không những không dừng lại mà thậm chí còn chạy nhanh hơn.
Nếu có cơ hội làm lại trong đời, cô sẽ không bao giờ sống cuộc sống nghèo khó như vậy nữa, sẽ không bao giờ sống một cuộc sống phải tính toán kỹ lưỡng như vậy, không bao giờ lấy chồng sớm, làm nội trợ sinh con, không bao giờ bỏ học sớm đi làm công nhân, không bao giờ nữa...
Lý Thiên Vũ cao lớn chạy nhanh hơn Chu Tiểu Vân rất nhiều, tại giao Iộ đuổi kịp Chu Tiểu Vân, "Tiểu Vân, đừng tức giận nữa, nghe anh nói đi. . . "