Chương 4.1

Chương 4.1: Một Ngày Bất Ngờ.-------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là thứ bảy, ngày cuối tuần đầu tiên mà cô không phải đi làm, Nữu Nữu cùng không cần phải đi học.

Thế nên cô có thể yên tâm ngủ ngon đến tám giờ, đánh thức Nữu Nữu dậy, giúp con gái mặc quần áo. Sau, Chu Tiểu Vân nấu bữa sáng đơn giản, cho Nữu Nữu ăn xong rồi dọn dẹp thì cũng gần đúng chín giờ.

Chu Tiểu Vân nhìn chiếc váy màNữu Nữu đang, chiếc váy mua từ năm trước, bây giờ đã hơi ngắn rồi.

Con gái lớn nhanh quá! Trước kia mới sinh ra nhìn như một quả cam nhắn nheo, chợp mắt một cái liền biến thành một thiếu nữ cao gầy hoạt bát.

Cũng có thể liên quan đến di truyền, bản thân Chu Tiểu Vân cũng đã cao 1m7, Lý Thiên Vũ cao gần 1m8, cả hai đều khá cao, có có lẽ đó mà Nữu Nữu đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Dù mới 6 tuổi nhưng Nữu Nữu đã cao 1m2, nhìn từ xa trông cô bé như một thiếu nữ nhỏ nhắn.

Chu Tiểu Vân đang định mua hai cáy váy mới cho con gái, cô muốn nuôi con gái đến trắng trẻo xinh đẹp. Sau khi hứa sẽ mua cho Nữu Nữu, cô bé liền vui sướиɠ mà ôm chặt cùng hôn lên khắp mặt cô.

Chu Tiểu Vân vừa cười vừa thở dài, cuộc sống nghèo khổ của bọn họ đã làm khổ con cái rồi a!

Cô lấy ví tiền ra, trong đó chỉ còn gần 100 tệ. Hiện nay, quần áo cho trẻ em còn đắt hơn cả quần áo người lớn. Một chiếc váy liền thân chất liệu thông thường đều lên tới giá tám chục, chín chục tệ, nhưng hiếm khi mua quần áo cho con, nên cô muốn lấy ít tiền tiết kiệm để mua váy tốt hơn.

Nghĩ xong, Chu Tiểu Vân liền mở ngăn kéo lấy sổ tiết kiệm.

Mở ra, trong ngăn kéo đã trống rỗng, sổ tiết kiệm đột nhiên không cánh mà bay.

Chu Tiểu Vân hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm mọi ngóc ngách đều không thấy, chẳng lẽ nó đã bị kẻ trộm lấy mất.

Không đúng! Bây giờ kẻ trộm rất thông minh, có ai còn muốn đi trộm sổ tiết kiệm? Không biết mật khẩu họ cũng không thể lấy tiền.

Chu Tiểu Vân đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Lý Thiên Vũ lấy nó rồi?

Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, sổ tiết kiệm điện của gia đình quanh năm đều ở một nơi anh. Cô chưa bao giờ trộm giáu giếm Lý Thiên Vũ, mật khẩu anh ấy cũng biết. Chẳng lẽ, anh ấy lấy sổ tiết kiệm để rút tiền cho Cố Xuân mượn?

Chu Tiểu Vân cố kìm nén cơn giận trong Iòng, trước tiên đưa Nữu Nữu đến nhà hàng xóm chơi. Sau đó cô lên xe điện chạy đến gian hàng trái cây của chồng.

Dọc đường đi, cô gấp đến nỗi chạy vượt qua một vài ngọn đèn đỏ, đến cửa hàng hoa quả, từ xa cô đã thấy Cố Xuân bước ra khỏi cửa hàng, hắn ta đi ngược hướng với Chu Tiểu Vân. Lý Thiên Vũ thì đang đứng trước cửa tiệm, nói chuyện với một ông già.

Chu Tiểu Vân đỗ xe trước cửa hàng, đợi Lý Thiên Vũ bán hàng xong.

Lý Thiên Vũ đóng gói trái cây, đưa nó cho ông già, anh ngồi dậy liền nhìn thấy Chu Tiểu Vân. Đầu tiên là ngạc nhiên một lúc, ngay sau đó, anh liền ân cần mà tươi cười: “Sao em lại đến đây?”

Anh ấy đang chột dạ!

Chu Tiểu Vân biết quá rõ tính cách của Lý Thiên Vũ, anh ấy chỉ cười ân cần với cô một cách giả tạo khi anh ấy làm sai điều gì. Cô không kiêng nể gì mà chất vấn anh:"Sổ tiết kiệm của em đâu rồi ?..."

"Sổ tiết kiệm..."

Lý Thiên Vũ nhìn đông nhìn tây không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân.

“Em hỏi anh một lần nữa, sổ tiết kiệm của em đâu?” Chu Tiểu Vân không kìm được sự tức giận.

"Anh. . . Anh lấy." Lý Thiên Vũ biết sẽ không giấu được nữa, đành phải thành thật thừa nhận.

“Mang ra đây!” Chu Tiểu Vân vươn tay ra trước mặt anh.