Chương 3.2: Cuộc sống nghèo khổ đáng ghét.-------------------------------------------------------------------------------
Chu Tiểu Vân tỉnh dậy từ tình yêu mãnh liệt của thiếu nữ mới lớn, không lâu sau đó, con gái ra đời. Từ đây, cô bắt đầu một cuộc sống nội trợ của gia đình.
Chờ con lớn hơn một chút, có thể đi nhà trẻ. Cô cùng Lý Thiên Vũ ra ngoài thuê một căn nhà ở, trải qua gian khổ mà sinh sống.
Cô vì muốn có thêm tiền để trang trải cho gia đình, lại có thể chăm sóc con gái, nên chỉ có thể đi làm trong một nhà máy đồ chơi không quá khắt khe về thời gian, chỉ tính tiền lương bằng sản phẩm. Cũng vì kiếm tiền, cô thường mang công việc trong nhà máy về nhà. Mỗi ngày vừa đưa đón con, vừa mua đồ ăn, nấu cơm, giặt quần áo...
Cuộc sống mà cả ngày phải tính toán chi li từng đồng, đến đỗi mua thức ăn cũng phải tính toán thật cẩn thận để mỗi tháng phí sinh hoạt vẫn giữ nguyên.
Cuộc sống thắt lưng buộc bụng như thế không biết bao giờ mới có thể kết thúc, mà dường như ngày ấy ngày càng xa.
Phải chăng đây chính là lời mà người ta thường nói "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó"? Cô gả cho người đàn ông không nhiều bản lĩnh như thế này, có lẽ đây chính là cuộc sống mà cô phải nhận.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân khóc đến rối loạn, anh ta mất kiên nhẫn mà nói:" Được rồi, được rồi, nói vài câu như vậy là được rồi a!"
Đây là thái độ gì thế?
Chu Tiểu Vân lau nước mắt, nhìn con mà nói:" Nữu Nữu, đi xem TV đi con".
Nữu Nữu buông chén, nhẹ nhàng an ủi Chu Tiểu Vân:" Mẹ đừng nóng giận, sau này lớn lên con sẽ mua nhà cho mẹ ở."
Nhìn thấy Nữu Nữu đi rồi, cô lại trầm mặc mà ngồi vào bàn, ý muốn cùng Lý Thiên Vũ nói chuyện cho rõ ràng.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiẻu Vân nghiêm túc cũng bắt đầu vui vẻ:"Hôm nay em làm sao vậy, muốn dạy anh một bài học về tư tưởng chính trị a!"
Chu Tiểu Vân không để ý đến lời trêu đùa của Lý Thiên Vũ:"Em thực sự nghiêm túc muốn cho anh biết, Lý Thiên Vũ, em sẽ không cho mượn số tiền đó."
"Như thế không được, anh em của anh đã nói ra những lời đó, anh cũng đã đáp ứng rồi, anh không thể nói mà không giữ lời."
"Mặt mũi của anh quan trọng hay cuộc sống của chúng ta quan trọng!" Chu Tiểu Vân dường như quát lên.
Đương nhiên mặt mũi là quan trọng!
Lời sắp nói lại vội vàng nuốt trở về, Lý Thiên Vũ nhìn thái độ của Chu Tiểu Vân, cuối cùng cũng thức thời mà không nói ra, nếu nói ra chỉ sẽ làm cô nổi trận lôi đình mà thôi.
"Ngày mai anh nói với hắn, em đã dùng hết sạch tiền rồi, không còn tiền cho hắn mượn." Nói xong Chu Tiểu Vân liền đi dọn chén đũa.
Lý Thiên Vũ im lặng, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Chu Tiểu Vân cũng không để ý thái độ của chồng, cô nghĩ chuyện này đã xong, đã kết thúc.
Cô không thể nào tưởng tưởng sự việc sẽ phát sinh vào ngày mai.