Chương 2.2: Người đàn ông Lý Thiên Vũ.-------------------------------------------------------------------------------
Chu Tiểu Vân đau lòng đi lấy khăn lau mồ hôi cho con gái. Cô tiếp lục nhắc đến chủ đề mùa hè nắng nóng thất thường:"Chúng ta lắp cái điều hòa đi, anh nhìn con đi, mỗi lần ăn cơm đều phải ra một thân mồ hôi. Bây giờ còn nhà nào dùng quạt máy đâu a!"
Lý Thiên Vũ ngồi xuống bắt đầu ăn, vừa nhét thịt vào miệng vừa mờ mịt mà phản bác lời của cô: "Ở nhà thuê làm sao có thể lắp điều hòa! Sau này chuyển đi lại phải di chuyển điều hòa, quá bất tiện a! Em và con kiên nhẫn một chút đi!"
"Em có thể chịu được, nhưng con làm sao có thể chịu được? Không phải anh nói nhà thuê nhà không dễ lắp điều hòa sao? Vậy chúng ta liền đi mua nhà ở đi." Chu Tiểu Vân cuối cùng không thể nhịn nỗi nữa liền đem những tính toán ấp ủ trong lòng mà nói ra.
Sau khi kết hôn, lúc đầu cô cùng cha mẹ chồng ở chung một căn nhà. Anh em của Lý Thiên Vũ cũng ở trong căn nhà đó, không nói đến việc phải chen chúc nhau mà sống, còn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Vất vả chờ con được ba tuổi, cô hạ quyết tâm chuyển ra ngoài.
Ngôi nhà cho thuê này kéo dài trong bốn năm và số tiền bỏ ra để thuê là hơn 10.000 tệ. Nhà có hai ph òng ngủ và một phòng khách. Có nhà mới của chính bản thân mình mới có gia đình của chính mình!
Lý Thiên Vũ sửng sốt, có chút kinh ngạc nói: "Mua phòng ở? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ở vùng ngoại thành của quận này, một căn nhà thành phẩm đều có giá 3000 tệ một mét vuông, chưa tính là vị trí càng tốt thì giá càng cao. Nếu mua ở ngoại thành, có thể mua căn 60 mét vuông hai phòng ngủ, một phòng khách giá hơn 200.000 tệ!"
Chu Tiểu Vân tức giận nói: "Giá nhà sẽ không có một ngày giảm xuống, nó sẽ chỉ tăng lên thôi. Trong tương lai, nó có thể tăng lên hơn 4.000 tệ, và chúng ta không thuê nhà cả đời! Con gái sắp vào tiểu học, sau này một chỗ để làm bài tập đều không có. Chúng ta phải vì con mà tính toán, em rất muốn mua nhà."
Lý Thiên Vũ không đồng ý: "Tiền đặt cọc là 70.000 đến 80.000 tệ, chúng ta chỉ có 20.000 nhân dân trong tay thôi, hơn kém quá nhiều."
"Cha mẹ anh không thể cho anh chút ít sao? Ai có thể mua nhà mà không cần cha mẹ trả tiền, chúng ta tích góp khi nào đủ đến số tiền đó a!"
Nhắc đến cha mẹ của Lý Thiên Vũ khiến Chu Tiểu Vân càng tức giận hơn.
Bố chồng và mẹ chồng đều là dân quê, trong nhà chỉ có ba gian nhà ngói. Lý Thiên Vũ còn có một người em trai vừa kết hôn đang sống ở nhà, và em gái của anh ta thì đang làm việc trong quận, thỉnh thoảng cũng về nhà ở. Gia đình ba người bọn họ khi về nhà bố mẹ chồng thậm chí còn không có nơi ở.
“Bọn họ lấy tiền ở đâu ra, em cũng biết nói đùa đó.” Cha mẹ của Lý Thiên Vũ ngoại trừ làm ruộng đều làm công việc lặt vặt, bọn họ thật sự không có nhiều tiền.
"Vậy hỏi chú của anh để mượn tiền đi."
Mặc dù gia đình của Lý Thiên Vũ không tốt lắm, nhưng anh ta có một người chú tốt. Chú ấy làm cán bộ vừa vặn không lớn cũng không nhỏ trong văn phòng chính phủ ở quận, còn thím thì làm y tá trong bệnh viện. Nền tảng gia đình ấy tương đối tốt, và họ thường giúp đỡ gia đình của Lý Thiên Vũ.
Nhà chú của anh ấy không có con trai, chỉ có hai cô con gái, họ tương đối thích Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ đã thích ở nhà chú mình từ khi còn nhỏ.
"Nhưng, nhưng, anh..."
Lý Thiên Vũ lắp bắp không nói được lời nào: "Anh...đã hứa cho tiểu cố mượn tiền rồi."