Chương 1.1

Quyển 1: Chuyện cũ nhiều năm trước

Chương 1.1: Cuộc sống bình thường của những người bình thường.

-------------------------------------------------------------------------------

Chu Tiểu Vân đã ngồi trầm ngâm ở đó trong hai giờ.

Trước mặt cô là một cái gương hết sức bình thường, nhưng trong đó lại hiện ra một gương mặt xinh đẹp, thanh tú.

Thế nhưng, khuôn mặt này dường như đã bị thời gian lấy đi lấy đi một vài thứ... Trên mặt của cô đã có một vài điểm tàn nhang, và có vài vết chân chim nơi khoé mắt. Cô nhớ đến thời niên thiếu, khi bản thân vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ, tuy không thế gọi là quá đỗi xinh đẹp, nhưng đâu đó có nét dễ thương và duyên dáng. Giờ đây, tuổi trẻ nhiệt huyết đã vĩnh viễn ra đi, chỉ còn lại những thăng trầm và một cuộc đời tang thương đi cùng với sự khắc khổ của cái nghèo.

Hai mươi tám! Hai mươi tám! Hai mươi tám! ...

Con số này cứ quanh quẩn trong đầu cô, lắng đọng mãi trong lòng mà vang lên ong ong. Cô cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau, vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Cô lại không biết rằng người ta khi bực bội, càng xoa đầu thì sẽ càng đau, dưới sự tức giận, bàn tay vung lên không trung, lại không để ý “rầm” một tiếng, làm tách trà trên bàn gỗ nghiêng ngã đến vỡ nát, một ít trà nóng bắn tung trên sàn nhà, hơn nữa, trà nóng còn rơi lên đùi của cô. Bây giờ chính là mùa hè nóng bức, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa liền áo, tất nhiên làn da mỏng trên đùi bị nóng đến đỏ rực. Cô đau đến kêu lên, chỉ biết trách mình đen đủi, khập khiễng từng bước mà đi đến bên cạnh cái ao, lấy khăn lông bỏ vào một ít nước lạnh rồi đắp lên đùi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô đã cảm thấy đã ổn hơn. Cô lại đi tìm lấy chổi cùng mo đem những mảnh nhỏ trên mặt sàn quét đến sạch sẽ, sau lại lấy cây lau nhà để làm sạch vệt ước bắn trên sàn. Sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại điện thoại, đã năm giờ rồi. Thầm kêu một tiếng không xong, đã đến giờ đi đón con rồi.

Cô vội vàng chạy ra ngoài, ngồi lên xe điện, cuống cuồng chạy đến trường mẫu giáo để đón con gái.

Nghĩ đến con gái, Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng quên sạch tâm trạng không vui, cô bắt đầu buông lỏng tâm tình.

Con gái nhỏ tên ở nhà là Nữu Nữu, tên thật là Lý Tâm Điềm, tính cách hoạt bát dễ thương, năm nay sáu tuổi, sắp sửa bắt đầu vào lớp một. Hiện tại đang theo học ở một nhà trẻ tư nhân trong quận, và cô bé sẽ bắt đầu học tiểu học và nửa cuối năm nay.

Chu Tiểu Vân phải đưa con đến trườ ng mẫu giáo lúc 7:30 mỗi sáng và đón con lúc 4:30 chiều. Hôm nay đón con muộn, chắc rằng thầy cô giáo ở đấy sẽ không cho cô sắc mặt tốt. Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Vân Iại cảm thấy phiền lòng.

Trên thực tế, trường mẫu giáo thông thường sẽ tốt hơn, không chỉ chăm sóc toàn thời gian mà còn có thức ăn ngon. Nếu con gái ở trường mẫu giáo đó, phần ăn vào buổi trưa có thể đáp ứng nhu cầu phát triển thể chất của con!

Khi Nữu Nữu mới ba tuổi, Châu Tiểu Vân đã đi khắp nơi tìm trường mẫu giáo có cơ sở vật chất tốt, giáo viên giỏi và đồ ăn ngon, thật ra trong thành phố có vài trường tốt nhưng học phí lại quá đắt. Trung bình cô phải trả 500 tệ một tháng, bản thân làm việc khổ cực trong nhà máy một tháng, thậm chí làm thêm giờ, cô chỉ kiếm được 1.230 tệ. Chồng cô là Lý Thiên Vũ tự thân làm kinh doanh nhỏ, đôi khi anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn cô hoặc đôi khi ít hơn. Thế nhưng chồng cô lại thích ra ngoài ăn uống vui chơi, tiền mang về nhà cũng chỉ có chút ít, không đáng là bao!

Sau khi trừ tiền thuê nhà 300 tệ mỗi tháng, 200 tệ tiền nước, điện và gas, nguyên liệu nấu ăn, gạo, dầu, mắm, muối và các mối quan hệ họ hàng thân thích, làm sao đủ cho con gái của cô học ở một nhà trẻ tốt đây!