Chương 47

"Niệm Thất." Nguyễn Khanh kiên quyết nói: "Cái này không thể hủy bỏ, nhất định phải lấy ra giao cho chính quyền. Thật sự không được, chuyện kế hoạch tạo danh tính cho anh, trước hết dừng lại đã. Tôi sẽ nghĩ cách khác, luôn có cách giải quyết. Nhưng không thể phá hủy nó, sẽ phải trả giá. Niệm Thất, anh không hiểu ý nghĩa của nó đâu, tôi không thể, tôi thật sự không thể!"

Niệm Thất không biết thời đại đó đã xảy ra lịch sử như thế nào, anh ta không cách nào đồng cảm bi kịch của những người anh dũng kia, bi thương và cảm động. Nhưng anh ta tôn trọng sự lựa chọn của Nguyễn Khanh. Chỉ là Niệm Thất biết thích ứng, anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi Nguyễn Khanh: “Thay vì phá hủy hoàn toàn, chúng ta có thể thêm vào vài chỗ lúc Y sống một mình để có thể lừa mọi người được không?"

Nguyễn Khanh do dự một chút, hỏi: "Mấy chỗ nào?"

Niệm Thất lướt qua bức thư một lần nữa và chỉ ra. Về cơ bản không phải trong nội dung của bức thư, mà trong nội dung được thêm vào.

Nguyễn Khanh nói: "Anh có thể bảo đảm những chỗ khác còn nguyên vẹn không?"

Niệm Thất nói, "Cô đã thấy tay nghề của tôi rồi."

Quả thật, anh ta có thể xỏ kim khâu vá đúng là một “ đông phương bất bại” một đôi tay có thể gϊếŧ người mà vẫn làm được công việc tỉ mĩ như vậy. Nguyễn Khanh nói: "Vậy anh cẩn thận một chút!"

Niệm Thất đồng ý nói: "Việc này cũng không vội, chúng ta đi ổn định chỗ trú trước đã."

Anh ta quay đầu nhìn xung quanh, Tam Thanh điện khá rộng rãi. Có rất nhiều tấm nệm mục nát trên mặt đất, cũng như những chiếc bàn ngắn đòng bộ. Có thể thấy các đạo sĩ tụng kinh ở đây. Anh ta thổi phủi bụi trên bàn, đỡ Nguyễn Khanh ngồi xuống. Nguyễn Khanh học được một bài học lũ nãy: "Xem thử có cứng chắc hay không.”

Sau khi xác định chắc chắn, Nguyễn Khanh ngồi xuống. Niệm Thất lại nhìn vào mắt cá chân của cô, nó đã sưng lên rồi. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn là cô bây giờ đã cảm lạnh. Niệm Thất nói: "Cô cởi giày và tất ướt ra. Tôi đốt lửa sưởi ấm."

Nguyễn Khanh cởi giày và tất cho cô. Niệm Thất chất đống hai tấm nệm mục nát ở giữa sảnh chính, lấy bật lửa trong túi của Nguyễn Khanh và châm lửa. Hai bên đại sảnh đều có kệ treo rèm cửa, những rèm cửa đó đã rách nát từ lâu, Niệm Thất kéo kệ lại gần đống lửa, treo tất và giày của Nguyễn Khanh lên cho ấm cod lửa nó ấm hơn nhiều. Nguyễn Khanh ngồi bên đống lửa sưởi ấm. Tình trạng của cô trở nrrn ổn hơn, Niệm Thất cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta nói, "Cô sưởi ấm đi, tôi sẽ xem các phòng khác."

Nguyễn Khanh nói: "Anh nghỉ ngơi đi."

Niệm Thất nói: “Tôi không mệt, sao phải nghỉ ngơi?” rồi quay người đi ra ngoài. Niệm Thất biết nhiều loại kiến trúc truyền thống này hơn Nguyễn Khanh. So với những khung cảnh hùng vĩ ở những nơi khác, ở đây thực sự rất nhỏ, chỉ là một cái sân với ba lối vào. Bước vào cổng là điện Tam Thanh, nơi cúng bái và tụng kinh. Sân giữa là nơi sinh hoạt, ở giữa có giếng nước. Sân sau cuối cùng có nhà bếp và phòng củi, nhà ăn để ăn uống và phòng chứa đồ. Căn phòng mà Nguyễn Khanh ở lúc đầu là phòng ăn. Niệm Thất nhìn vào mọi phòng. Trong phòng chứa củi còn rất nhiều, cũng không biết đã chất đống ở đó bao nhiêu năm rồi. Điều này rất tốt và có thể sử dụng. Niệm Thất gánh củi khô ra điện phía trước. Hành lang đi qua các cửa phòng, thông ra ngoài nên không bị mưa hắt vào, củi khô luôn khô ráo. Ở sảnh trước chất thêm củi vào lửa để lửa thêm nhiều. Sắc mặt Nguyễn Khanh rõ ràng tốt hơn nhiều. Niệm Thất đem xách túi ở phòng ăn cho cô, lấy đồ ăn trong túi cho cô: "Ăn chút gì đi, cô sẽ ấm lên."

Nguyễn Khanh thực sự rất lạnh và đói. Hai người đã ăn bánh mì và xúc xích trước cơn mưa, nhưng bây giờ lại đói. Có thể do trời quá lạnh nên tiêu hao nhiều năng lượng và cơ thể cần bổ sung lại. Niệm Thất lại đi ra ngoài, khi trở lại cầm mấy nhánh cây trên tay. Anh ta bóc vỏ cành cây để lộ ra những thanh cây sạch sẽ trắng bóng bên trong, dùng thanh cây buộc bánh mì và chả hoa mà Nguyễn Khanh mang từ trong thôn vào, rồi nướng trên lửa. Nướng cho đến khi lớp da hơi cháy, mùi thơm ngào ngạt, sau đó đưa cho Nguyễn Khanh. Nguyễn Khanh đã chảy nước dãi! Mong muốn của con người về thức ăn và sự ấm áp là rất mạnh mẽ. Lúc này không quan tâm đến vệ sinh, cô trực tiếp ăn luôn. Sau khi ăn đồ ăn nóng hổi, Nguyễn Khanh mới thật sự khôi phục lại tinh thần. Niệm Thất nói: "Cô tiếp tục sưởi ấm đi, tôi dọn dẹp một gian phòng, có chỗ cho cô nghỉ ngơi." Anh ta nói: "Cho dù hôm nay tạnh mưa, bọn họ cũng sẽ không tới đây. Chúng ta phải qua đêm ở đây."

Nguyễn Khanh cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, chỉ có thể gật đầu: "Anh quyết định đi ."

Cô không có kinh nghiệm sống sót trong tự nhiên, vì vậy cô phải dựa vào Niệm Thất. Niệm Thất trả lại điện thoại cho cô và lại ra ngoài. Điện thoại vẫn không có tín hiệu. Nguyễn Khanh ngồi sưởi ấm bên đống lửa. Nhàn rỗi, lấy bộ sạc dự phòng sạc điện thoại. Trước khi đến đây, cô đã nghĩ xem mình sẽ ở trong núi bao lâu nên đã đặc biệt chuẩn bị một cục sạc dự phòng và một bộ sạc quay tay. Nó thực sự có ích. Khi lắc đến mức nhức mỏi tay, đột nhiên có tín hiệu nhỏ và nhận được tin nhắn bị trễ. Là chú Tường Vân đã trả lời cô. Nguyễn Khanh cảm thấy nhẹ nhõm khi tất cả mọi người đều an toàn. Tiếp tục xoay tay cầm để sạc điện thoại. Niệm Thất lại trở về: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ." Anh ta lại ôm cô theo kiểu công chúa. Lúc này, Nguyễn Khanh đã cảm nhận được cái ôm này. Cánh tay Niệm Thất đặc biệt rắn chắc, ôm cô trong lòng rất vững vàng. Bờ vai của anh ta cũng rất rộng, Nguyễn Khanh ôm anh ta rất "tự nhiên", cảm giác rất dễ chịu. Niệm Thất bế cô đến sân giữa. Khoảng sân giữa nhiều phòng, tương tự như khu tập thể. Niệm Thất chọn một căn phòng đóng chặt cửa, khi mở ra thì bên trong vẫn ngăn nắp sạch sẽ, không bị thú hoang phá hỏng..

Trong phòng có một chiếc giường đất. Trên giường không có chăn đệm, chỉ có một cái đệm mục nát cứng như đá. Có lẽ Xà Giác đã sống gần như nhiều thập kỷ. Niệm Thất lật rương tủ, tìm được mấy bộ quần áo rách nát, xé làm giẻ lau, dùng nước mưa lau trước trong phòng một lần. Vốn định châm lửa đốt. Nhìn một chút thì phát hiện gầm giường đã bị tắc. Xà Giác về già không còn sức lực để dọn dẹp, dù sao cũng dùng được. Bây giờ cũng không có thời gian để làm sạch. Niệm Thất đốt lửa trên sàn gạch đá giữa phòng, lại dùng củi đang cháy đem tấm đệm vừa lau qua một lần, hun khói, phòng ngừa có sâu bọ rắn rết. Chuẩn bị xong, anh ta mới đi qua phía trước ôm Nguyễn Khanh tới, đặt ở trên giường: "Cô ngồi ở đây đi, bên này ấm.”

Điện Tam Thanh quá cao, hơn nữa cửa bị hỏng, gió thổi vào trong. Căn phòng nhỏ hơn nhiều. Có một đống lửa nhỏ đang cháy khiến toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp. Niệm Thất đưa giày và tất cho cô, nói: "Tôi đi chỗ khác, không vào, cô cũng sưởi khô quần áo đi."

Nguyễn Khanh nói: "Anh đừng lo lắng nữa, anh cũng sưởi ấm và nghỉ ngơi một chút đi. Giày của anh cũng ướt sũng rồi. ”

Niệm Thất nói, "Được, tôi sẽ đi ra ngoài sưởi ấm."

Hai người tạm thời tách ra.

Khi Niệm Thất đi ra ngoài, cô đóng cửa lại. Nguyễn Khanh liền cởϊ qυầи ra, ống quần sớm đã ướt đẫm, dính vào da rất khó chịu và lạnh lẽo. Vặn một chút, cho rớt ít nước, sau đó dựng lên và sưởi khô trước đống lửa. Đang sưởi ấm thì mưa tạnh. Bên ngoài lại sáng lên, vốn là ban ngày, lúc trước là bị mây đen che khuất ánh mặt trời, mới giống như trời tối. Cửa sổ bằng kính. Đương nhiên là thủy tinh, lúc đó đã là thời dân quốc, đã có thủy tinh.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh bẩn thỉu chiếu vào trong, trong phòng sáng lên rất nhiều. Nhũng xúc động trong lòng của Nguyễn Khanh vừa rồi cũng đỡ hơn nhiều, cô khoát ra lịch sử đau lòng kia. Có ánh sáng nên phải mặc quần vào. May mắn ống quần cũng đã khô, Nguyễn Khanh mặc quần vào, sờ sờ tất cũng đã khô, mặc vào đầy đủ, cô xuống đất. Mắt cá chân bị trập là không thể dùng sức nhiều, đi bộ sẽ đau, nhưng cũng không phải là không thể đi bộ. Nguyễn Khanh mở cửa ra, cảm giác nhiệt độ bên ngoài đã thay đổi. Mặc dù vẫn còn hơi lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn ấm hơn. Hơn nữa đã trải qua một trận mưa gió âm u như vậy, sau đó được ánh mặt trời chiếu vào cảm giác như trải qua cả một thế giới.

Cô gọi to: "Niệm Thất" ”

"Tôi ở đây." Niệm Thất lập tức lên tiếng. Anh ta trực tiếp từ phía nóc nhà đối diện nhảy xuống. Lúc này mặt trời đã nghiêng về phía tây, ánh mặt trời hắt lên màu vàng nhạt. Ngôi nhà cũ kỹ lại cao lớn, cỏ dại mọc khắp nơi. Người đàn ông nhảy từ trên cao xuống, trong phút giây hình bóng của anh ta được khắc ghi.

Trong cuộc đời Nguyễn Khanh cô đã động lòng với rất nhiều người đàn ông chủ yếu là đẹp trai, nam tính và dáng người tốt. Duy chỉ có lần động lòng này có chút khác biệt, cũng không phải tư thế đẹp trai, thân hình cường tráng của anh ta. Nếu như nói cho bạn thân nghe, cũng không biết bạn thân có thể hiểu được cô hay không. Cô thậm chí đã suy nghĩ, muốn nói cho bạn thân biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

"Anh xuất hiện ngay lập tức."

Đúng vậy, ngay sau khi cô gọi anh, anh ta đã xuất hiện và ngay lập tức đến với cô. Thật kỳ lạ, điều này thật vô lý trong ánh mặt trời vàng nhạt nhưng nó đã mạnh mẽ chạm đến trái tim cô. Từ khoảnh khắc Niệm Thất tung người nhảy lên, Nguyễn Khanh đã nín thở. Nhìn anh ta đáp xuống đất. Nhìn anh ta đứng dậy. Nhìn anh ta đi về phía cô.

Tóc anh ta búi cao, mặt có râu, quần áo rách rưới. Nhưng đôi mắt thật sáng, rất có thần thái. Niệm Thất đi đến trước mặt cô, hỏi cô "Có chuyện gì vậy?"

Cô cuối cùng đã thở ra và khôi phục lại hơi thở của mình. Cô biết rõ cảm giác trái tim mình vừa rồi là gì. Nguyễn Khanh là người, đối với cuộc sống, công việc, tình cảm và đàn ông, cho tới bây giờ đều không dây dưa. Thích thì hẹn hò, không yêu thì chia tay, bị lừa dối thì hủy cưới. Cho nên cô không muốn dừng lại với Niệm Thất nữa.

Trong lúc hoàng hôn này, Nguyễn Khanh thích Niệm Thất không chỉ là là cơ thể và sự nam tính nữa. Cô đã không muốn cùng Niệm Thất chơi đùa nữa. Cô quyết định theo đuổi Niệm Thất, để anh ta trở thành bạn trai của mình.

"Tôi thấy trời tạnh, muốn xem anh đang làm gì." Cô cười nói. Ánh mắt mang theo nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Niệm Thất. Niệm Thất hơi giật mình. Trong mắt Nguyễn Khanh có một tia ấm áp.

Chuyện gì xảy ra vậy, Nguyễn Khanh là một cô gái tràn đầy sức sống, luôn nhiệt tình, nhưng giờ phút này sự ấm áp trong mắt cô không giống trước kia. Không chút giấu diếm, mạnh mẽ thể hiện. Niệm Thất tiếp nhận được sự ấm áp này, không hiểu sao tim đập nhanh hơn.

"Tôi, tôi lên cao xem xung quanh thế nào." Anh ta kiềm chế nhịp tim, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, "Hiện tại tìm được đền rồi, hang động kia không dùng nữa sao? ”

Theo lời kể của Nguyễn Khanh, cô và “phú nhị đại” kia chia tay đã hai năm, nhưng nhắc đến người kia, Nguyễn Khanh còn rất ngưỡng mộ sự điềm tĩnh, có thể cho người khác an toàn khi ở bên. Niệm Thất đều ghi trong quyển sổ nhỏ trong tim!

Anh ta hiện tại còn nghèo với hai bàn tay trắng, anh ta thua người ta ở gia cảnh.

Vậy thì biết quan tâm chăm sóc và bảo vệ. Tính tình điềm đạm, an toàn không thể thua người ta được.