Chương 45

Có một số việc đã lên kế hoạch chu đáo, bắt đầu thực hiện lại như ngựa hoang đứt cương, dần dần bắt đầu mất kiểm soát. Không, không, vấn đề này ngay từ đầu đã không nằm trong tầm kiểm soát!

Từ đầu đến giờ, Nguyễn Khanh không nhìn thấy một cái hang động nào. Ngay từ lần đầu tiên vào núi đã không suôn sẻ. Rõ ràng là cô có một chút vấn đề với ngọn núi. Nguyễn Khanh ôm chặt cổ Niệm Thất, vùi mặt vào trong. Mặc dù vậy, mưa lạnh giá vẫn bắn vào mặt. Bàn tay, bắp chân lộ ra ngoài áo mưa càng lạnh hơn. Giữa mùa hè nhưng lại giống như trải qua cái lạnh của mùa đông. Mặc dù được ôm công chúa, nhưng không phải lúc, không thể cảm nhận được sự lãng mạn nào cả.

Mặc dù nhắm mắt lại nhưng Nguyễn Khanh có thể cảm nhận được Niệm Thất đang di chuyển với tốc độ cao gần như theo kiểu "bay". Trước đây khi trời không mưa, anh ta cõng cô lên núi, vẫn chủ yếu nằm sát mặt đất. Như vậy có thể biết việc “bay” tiêu hao rất nhiều năng lượng của cơ thể. Lúc này Niệm Thất đang tăng cường độ, sốt ruột muốn tìm một chỗ cho Nguyễn Khanh trú mưa.

Nguyễn Khanh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình run lên, dường như Niệm Thất đã thay đổi phương hướng? Không biết bao lâu, tiếng mưa đột nhiên nhỏ hơn, bên tai bỗng nhiên không nghe thấy tiếng mưa. Niệm Thất cũng dừng lại. Nguyễn Khanh ngẩng đầu lên, thấy trời tối đen, có một căn nhà.

“May là ở đây có nhà.” Niệm Thất đặt cô xuống.

Giày của Nguyễn Khanh đã ướt sũng. Giày của cô là giày thể thao siêu thoáng khí nên nước vào rất nhanh. Mặc dù bây giờ nó đang rỉ nước ra ngoài, nhưng đôi tất đã ướt sũng. Vừa để chân xuống đất, cảm giác lạnh lẽo khó chịu. Bắp chân lộ ra ngoài áo mưa nên cũng ướt, đôi bàn tay cũng lạnh như băng. Vào mùa hè, người thành phố khó có thể tưởng tượng được việc phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt của miền núi như vậy. Nguyễn Khanh đứng dưới đất, bỏ mũ ra, tóc mái nhỏ giọt, vai và đầu ngón tay run lên vì lạnh. Cô ôm vai, cắn răng nghiến lợi nói: "Đây là nơi nào vậy? Giống như nhà ma vậy?"

Niệm Thất nói: "Tôi cũng không biết, vừa rồi tôi nhìn trên cao thấy bên này hình như có một cái nóc nhà, cho nên tới đây, quả nhiên có nhà ở."

Chuyện này cũng không quan trọng, Nguyễn Khanh vội vàng lấy điện thoại ra: "Tôi phải nói cho chú Tường Vân cùng những người khác, đừng đi tìm tôi nữa, sợ lại gặp nguy hiểm!"

Cô đã từng xem các báo cáo trước đó có một cuộc chạy marathon trên núi gặp phải thời tiết khắc nghiệt, nó đã trở thành thảm kịch. Những ngọn núi nguy hiểm hơn nhiều so với các thành phố. Nếu người trong thôn vì “vở kịch” lớn của cô mà gặp nguy hiểm gì, có nợ cả đời cũng không trả được. Miền núi và đồng bằng hoàn toàn khác nhau. Một vùng rộng lớn của đồng bằng về cơ bản là thời tiết thống nhất. Miền núi không giống nhau, thường có một thời tiết nắng và một thời tiết nhiều mưa.

Dân làng đi rất nhanh, họ đã leo lên hai ngọn núi trong hơn một giờ. Trời mưa bất chợt và họ cũng bị ướt. Nhưng bọn họ may mắn hơn Nguyễn Khanh, bọn họ ở vùng mây mưa che phủ biên giới, mưa nhỏ. Chỉ là Nguyễn Tường Vân vừa thấy tình thế đã biết, không thể tiến thêm nữa, bởi vì trong núi mưa to quá nguy hiểm. Nguyễn Khanh không thể xảy ra chuyện, nhưng người dân của thôn cũng không thể xảy ra chuyện. Nguyễn Tường Vân ngay lập tức yêu cầu mọi người rút lui.

Sau khi vượt qua đỉnh núi, phía bên kia núi không có mưa, trời khô ráo hoàn toàn. Một nhóm người đứng trên đỉnh đồi, cởϊ áσ mưa, giũ nước, nhìn lên. Đáng tiếc, trung tâm khu vực bao phủ của đám mây mưa lại là hướng phía Nguyễn Khanh đang ở.

“Bí thư , chúng ta phải làm sao đây?” Mọi người đều lo lắng. Nguyễn Tường Vân không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Khanh. Bên anh ta có tín hiệu, nhưng bên Nguyễn Khanh lại không có tín hiệu, không thuộc khu dịch vụ. Nguyễn Tường Vân rất lo lắng. Nguyễn Khanh là một cô gái thành phố, cô có biết cách tránh mưa trong núi không? Nguyễn Tường Vân rất sốt sắng. May mắn là sau một thời gian, đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Nguyễn Khanh:

[Chú Tường Vân, tín hiệu không tốt, cháu hy vọng tin nhắn có thể được gửi đi. Trời bất ngờ đổ mưa to, mặc dù mang theo áo mưa nhưng cháu suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm. Đúng lúc, cháu gặp một người đàn ông trên núi, và anh ấy đã đưa cháu vào một ngôi nhà để trú mưa. Bây giờ cháu đã an toàn, chú đang ở đâu? Đừng đến chỗ cháu, nguy hiểm lắm! Hãy cẩn thận và an toàn! Cháu sẽ gửi cho chú một địa điểm mới, khi trời tạnh mưa cháu sẽ tìm cách. Người cháu gặp khá tốt, cháu nói với anh ấy chú đang tìm cháu nên chú đừng lo lắng. Mọi người hãy luôn bình an nhé, đừng vì cháu mà gặp nguy hiểm.]

Sau đó, gửi một vị trí mới, vị trí này hơi khác một chút so với vị trí trước đó. Mặc dù Nguyễn Tường Vân tự hỏi làm thế nào Nguyễn Khanh có thể di chuyển một quãng đường dài như vậy trong cơn mưa lớn với một một chân đang trật, nhưng anh ta rất nhẹ nhõm vì Nguyễn Khanh vẫn ổn. Lập tức gọi điện cho Nguyễn Khanh lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được. Tín hiệu trên núi rất tệ. Anh ta chỉ có thể trả lời tin nhắn của Nguyễn Khanh: [Chúng tôi đều ổn và an toàn. Cháu đã gặp ai? Hãy để anh ta báo cáo danh tính của mình, tốt nhất là chụp ảnh anh ta. Hãy cho anh ta biết chúng tôi biết anh ta.]

Điều này là để ngăn Nguyễn Khanh gặp phải kẻ xấu, để kẻ xấu sợ hãi và không dám phạm tội một cách dễ dàng. Chỉ là tin nhắn từ phía anh ta có thể được gửi đi, không biết phải chờ bao lâu để Nguyễn Khanh nhận được. Nguyễn Tường Vân ngẩng đầu nhìn những đám mây đen ở phía xa, cảm thấy buồn bã.

Nguyễn Khanh cũng lo lắng vì không có tín hiệu trên điện thoại. Niệm Thất nói: "Cô gửi tin nhắn, viết đi, tôi cầm điện thoại của cô ra ngoài tìm sóng."

Nguyễn Khanh cắn môi. Thành thật mà nói, vất vả nhất ngày hôm nay là Niệm Thất. Trong thời tiết khắc nghiệt này làm cho anh ta đội mưa một lần nữa để đi ra ngoài thực sự không đành lòng. Nhưng Nguyễn Khanh cũng rất sợ ở bên kia Nguyễn Tường Vân nóng lòng tìm cô mà phát sinh nguy hiểm.

Cô ấy chỉ có thể nói: "Vậy... Làm phiền anh rồi”..

Chạy nhanh trong mưa, mũ áo mưa không thể đội được, đặc biệt là anh ta vẫn ôm Nguyễn Khanh. Mũ của Niệm Thất đã sớm rơi xuống, Nguyễn Khanh chỉ ướt tóc, toàn bộ đầu anh ta ướt hơn phân nửa, cổ áo cũng ướt. Chưa kể là vì ôm Nguyễn Khanh, nước mưa đổ vào tay áo.

Nhưng Niệm Thất không quan tâm chút nào, anh ta nói: "Cô đừng lo lắng, chuyện này không là là gì. Khi đó chúng tôi đang ra ngoài, gặp mưa gió, còn có hổ, sói , côn trùng, so với cái này khó khăn hơn nhiều. ” Anh ta lắc lắc áo mưa: "Cái khác không nói. Cô có biết một chiếc ô giấy dầu nặng bao nhiêu không? Nào có thể nhẹ như vậy. ”

Nguyễn Khanh thật sự cảm thấy Niệm Thất là một người đàn ông có EQ đặc biệt cao. Thỉnh thoảng vấn đề của anh ta đều xuất phát từ khoảng cách thời đại, chứ không phải ở chính anh ta. Anh ta rất biết cách chăm sóc cảm xúc của người khác. Cảm xúc ổn định, biết chăm sóc người khác, Nguyễn Khanh cảm thấy Niệm Thất tuyệt đối không thua gì “phú nhị đại” trước kia mà cô suýt lấy làm chồng.

Cô đưa điện thoại cho anh ta, dặn dò: "Cẩn thận một chút, có thể gửi đi là được, không cần chờ trả lời, mau đi nhanh về nhanh."

Niệm Thất đồng ý, cầm điện thoại của cô nhét vào thắt lưng, đội mũ áo mưa lên, xoay người biến mất ra khỏi cửa. Nguyễn Khanh sợ tới mức lại run rẩy một chút. Vốn đã lạnh, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, gió thổi l*иg lộng. Ngôi nhà rách nát này tối om, giống như trời tối, làm người ta sợ. Bóng dáng ma quái của Niệm Thất, làm tăng thêm vài phần không khí ma ám.

Nguyễn Khanh có thể không run sợ sao?

Tay và chân cô rất lạnh. Nhìn xung quanh, căn nhà tối thui, có thể nhìn thấy nền nhà được lát gạch. Là loại gạch hình chữ nhật, nhìn không ra rốt cuộc là gạch đá hay gạch xanh, dù sao cũng không phải gạch đỏ. Cảm giác rất cũ kỹ, đã lâu không có người ở, trong khe gạch mọc ra vài bụi cỏ dại, có cây cao đến thắt lưng. Trong nhà có bốn cái bàn vuông, rất nhiều băng ghế dài. Cánh cửa gỗ của ngôi nhà đã bị hỏng tấm cửa rơi xuống đất. Động vật có thể đi vào, một số băng ghế đã rơi xuống đất. Ngoài ra còn có một số tủ, một số ngã xuống đất, một số có cửa tủ mở ra, nhìn thấy bên trong tủ có một số đồ sứ như bát đĩa có những mảnh vỡ nằm rải rác trên sàn nhà đầy cỏ dại. Rõ ràng là sau khi mọi người rời đi, các loài động vật đã đi vào và phá hủy đồ đạc trong nhà.

Nguyễn Khanh dậm chân, nhìn trên băng ghế phủ đầy bụi. Nhưng cô mặc áo mưa, cũng không sợ, đi qua muốn ngồi xuống. Không ngờ cái ghế kia đã hổng từ lâu, cô vừa ngồi đã ngã sụp xuống, mông cô bị đập xuống. Nguyễn Khanh tức chết, đứng lên vỗ vỗ mông, nhìn xung quanh, càng cảm thấy trong căn nhà này càng quỷ dị dọa người hơn. Cô hơi sợ khi phải chờ đợi. Bên ngoài tuy rằng mây đen cuồn cuộn, nhưng vẫn sáng hơn trong nhà, trong nhà thật sự quá tối. Nguyễn Khanh khập khiễng đi ra cửa nhìn ra ngoài. Vừa rồi lúc bước vào cô nằm sấp trong ngực Niệm Thất, không thấy cái gì, hiện tại nhìn ra bên ngoài mới biết được, thì ra không phải là một căn nhà đơn lẻ mà là có một khoảng sân bằng phẳng và hẹp. Bên ngoài căn nhà có hành lang, chỉ có điều rất dột nát, một vài mảnh đã bị sập đổ. Kết cấu sân rất truyền thống, hành lang dẫn đến các cửa góc, hiển nhiên không chỉ có một con đường vào sân này, hơn nữa đây chắc là con đường cuối cùng để đi vào mấy cái sân. Với kinh nghiệm nhiều năm đọc những truyện cổ đại và sự hiểu biết về kiến trúc truyền thống của Nguyễn Khanh, cô đoán đây có phải là phòng sau không?

Không còn xa nữa. Chẳng qua hiện tại rất hoang vắng, có cửa sổ bị hỏng rơi trên mặt đất, trong cửa sổ kia tối đen. Giống như một ngôi nhà ma ám. Hành lang ở một bên coi như còn nguyên vẹn.Nguyễn Khanh khập khiễng đi dọc theo hành lang, qua các góc cửa, quả nhiên phía trước có một cái sân lớn hơn, rất rộng rãi, khoảng đất trống ở giữa là một cái sân nhỏ.

Không cảm thấy như một ngôi nhà bình thường. Nhà dân bình thường sẽ có phòng chính, phòng phụ sẽ cao thấp đan xen, dễ dàng phân biệt rõ ràng. Trong sân này phòng ốc chỉnh tề, sắp một hàng, trái một hàng, phải một hàng, độ cao đều giống nhau. Đoán chừng bên trong mỗi một gian đều giống nhau. Có một cảm giác giống ký túc xá tập thể. Một số cửa ra vào và cửa sổ cũng bị hỏng, một số phòng khác đã đổ nát. Bãi đất trống ban đầu mọc đầy cỏ dại, độ cao gần như chắn tầm nhìn. Nhưng đây không phải là sân trước. Có những người khác ở phía trước. Hơn nữa kiến trúc phía trước so với nhà dân bình thường nhìn cao lớn, hình dáng mái hiên cũng không phải kiểu điển hình của nhà dân . Những đám mây đen, gió dữ, mưa đá, sân hoang vắng của cỏ dại, những ngôi nhà cao và cũ. Có chút mùi lan nhược tự.

Thật đáng sợ!

Trong rừng sâu núi thẳm, sao lại có một chỗ như vậy? Đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Vừa nghĩ đến vấn đề này, một tia chớp chiếu sáng trời đất, cũng chiếu sáng trong lòng Nguyễn Khanh!

Ở đây, chẳng lẽ là….!