Võ thuật trung đẳng thế giới! Võ thuật trung đẳng thê giới! Võ thuật trung đẳng thế giới!
Thời đại của Niệm Thất, chính xác võ thuật đã đạt tới trình độ trung đẳng thế giới!
Quá lợi hại!
Niệm Thất từng nói qua, cao thủ giang hồ có thể đạt tới trình độ trung đẳng, nhưng anh ta không nói, mình cũng là một cao thủ giang hồ! Không không không, anh ta nói ở trên giang hồ “ có chút danh tiếng"! Nguyễn Khanh lúc đó không quan tâm.
Đồ cổ nhân khiêm tốn.
Chết tiệt!
Niệm Thất "bay" vài cái, rơi xuống đất, rồi chạy. Nguyễn Khanh cảm thấy có gió thổi vào mặt, cây cối hai bên dần lui về phía sau. Địa hình thay đổi, Niệm Thất còn có thể bay đứng, rồi lại "bay" ngang. Nguyễn Khanh không nhìn thấy mình. Nhưng cô nghĩ lúc này có người có thể nhìn hai người bọn họ từ góc nhìn điện ảnh, có lẽ chính là nhân vật trong phim võ hiệp bay “vù vù” một cái đã rất xa. Nhưng phân cảnh này trên TV đã được chỉnh sửa!
Sự thực, các diễn viên chỉ nhảy tại chỗ, sau đó chuyển sang một bước nhảy xa. Sau khi chỉnh sửa rồi ghép lại, giống như một bước nhảy vọt đã nhảy ra xa. Nhưng Niệm Thất thì không cần, anh ta bay thật, một cái nhảy vọt, thân thể đã giống như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã bay thật xa.
Nguyễn Khanh cảm thấy giấc mơ của mình đã thành hiện thực.
Thật sự, giấc mơ thời thiếu nữ đã công thành viên tọa.
Nam chính đang bị thương cõng nữ chính yếu đuối chạy trốn trong rừng rậm, thỉnh thoảng từ phía sau bắn tới những mũi tên lạnh giá. Nữ chính rưng rưng nói, thả ta xuống, chàng hãy đi đi! Nam chính cắn răng nói, ta và nàng, sống chết cùng có nhau! Lúc này, một mũi tên lạnh lùng bắn trúng lưng nữ chính, xuyên ngực trước. Nữ chính hừ một tiếng đau đớn, muốn nói chuyện lại nói không nên lời. Ánh mắt nàng nhèo đi, khóe miệng chảy xuống máu đỏ tươi, cô từ từ, chậm rãi dựa trên vai nam chính, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống bả vai nam chính, mà hắn không hề hay biết, luôn nghĩ "Nhất định phải đưa nàng chạy thoát", lại không biết sau lưng hắn nàng tựa ở trên vai hắn, sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa...
Nguyễn Khanh nhắm mắt lại, nằm trên vai Niệm Thất, thưởng thức phân cảnh buồn này, hít sâu một hơi. ...... ......
ỌE..!
Nguyễn Khanh thiếu chút nữa....
Niệm Thất không tắm? Bây giờ là cuối tháng 7! Cuối tháng 7 đó!
Hai ba ngày nay Niệm Thất đều chạy khắp nơi trong núi, phải chạy nhiều như vậy, vất vả như vậy, đổ biết bao nhiêu mồ hôi!
Mùi cơ thể đó rất tuyệt vời. Giống mùi của dưa cải muối!
Nguyễn Khanh nín thở một lát, không nhịn được nữa, ghé vào tai Niệm Thất hét lớn: "Dừng một chút, dừng lại! ”
Niệm Thất dừng lại. Nguyễn Khanh lấy điện thoại ra: "Tôi xem có tín hiệu gì không. ”
Đúng là có một chút tín hiệu, nhưng rất yếu. Niệm Thất lại cõng Nguyễn Khanh trên lưng, rốt cục tín hiệu tốt hơn một chút. Nguyễn Khanh gọi điện thoại cho chú Bảy: "Chú bảy, chân cháu bị trập, hức hức hức huhuhuhu..."
Niệm Thất nghe cô khóc giả vờ. Nếu cô ở điện Diêm Vương, ra ngoài làm nhiệm vụ, thoáng cái sẽ bị người khác nhìn thấu. Mạng nhỏ cũng không còn.
Chú Bảy lo lắng đến mức toát mồ hôi: "Sao lại trật chân? Cháu đang ở đâu? Chú gọi ai đó đón cháu. ”
"Cháu cũng không nói rõ." Nguyễn Khanh nói: "Cháu thêm wechat của chú, rồi gửi vị trí cho chú. ”
Chú Bảy nói: "Chú không có wechat. Như vậy đi, cháu thêm của Tường Vân ... Ừm, Tường Vân nói thêm cháu! ”
“Hả, chú Tường Vân không phải ngày mai mới trở về sao?” Nguyễn Khanh bất ngờ.
Bên kia điện thoại đổi người, là giọng nói của người trung niên: "Nguyễn Khanh, tôi là chú Tường Vân của cháu. ”
Nguyễn Khanh lập tức nghe: "Chú Tường Vân! ”
Người đàn ông này quá quan trọng, là bí thư thôn! Kế hoạch của Nguyễn Khanh, để cho Niệm Thất ở lại thôn họ. Nếu có sự chứng thực của bí thư thôn, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nguyễn Tường Vân hỏi: "Cháu sao vậy? Trật chân sao?
“Vâng, dạ dạ, không cẩn thận bị trật chân." Nguyễn Khanh khổ sở nói, "Rất đau, không đi được nữa. ”
Nguyễn Tường Vân không hổ là người làm cán bộ, bình tĩnh hơn cha mình, hỏi Nguyễn Khanh: "Xung quanh cháu có an toàn không? Có ai không? Có dã thú nào không? Cháu có vũ khí gì không? ”
Nguyễn Khanh cả kinh: "Có dã thú trong núi sao? ”
Nhận thức của các cô gái thành phố về "núi" và "dã thú " còn nhiều hạn chế. Cứ tưởng giống như thảo nguyên ở châu Phi hay là vùng đất không người ở Khả Tây . Nhưng sự thật có sói trong núi, và còn những con thú khác. Nhưng Nguyễn Tường Vân sợ nói ra dọa cô gái trong thành phố này, anh ta không dám nói thật, chỉ nói: "Chú thêm wechat của cháu, gửi cho chú một cái định vị, sau đó tìm một cây gậy cứng một chút, đừng sợ đừng sợ, không có dã thú, sợ có một con chuột hay gì đó khiến cháu sợ. Cháu lấy một cây gậy cứng hơn để đề phòng. ”
Giọng Nguyễn Khanh cao vυ"t: "Chuột? ”
Giọng của Nguyễn Khanh chọc thủng màng nhĩ của Nguyễn Tường Vân. Thật sự, đối với các cô gái trong thành phố mà nói, dã thú cũng không đáng sợ bằng chuột! May mắn thay, cô nhìn một cái, Niệm Thất ở bên cạnh, anh ta ngay cả Triệu Hạo cũng có thể đánh được, đánh chuột càng không thành vấn đề. Anh ta chính là nhân vật xuyên không đến từ thế giới võ thuật trung đẳng!
Nguyễn Khanh lấy lại bình tĩnh: "Được, được, cháu biết rồi. Lấy một cây gậy, phải không? ”
Nguyễn Tường Vân xoa xoa tai: "Lấy xong, cháu cứ ở đó đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Đừng đi lung tung. Chú sẽ đưa người đến đón cháu! Đừng đi lung tung, biết không? ”
Nguyễn Khanh lập tức cam đoan: "Cháu sẽ không đi lung tung, cháu sợ. ”
Trước khi cúp điện thoại, còn nghe thấy bên kia có tiếng chú Bảy sốt ruột: "Nguyễn Khanh thế nào rồi? Có sao không? Ôi, ôi! Cha đã nói con bé không nên lên núi một mình rồi! ”
Khiến chú Bảy lo lắng như vậy, Nguyễn Khanh không khỏi áy náy. Sau này phải nghĩ cách bù đắp cho chú Bảy một chút.
Bên kia Nguyễn Tường Vân xin thêm wechat của Nguyễn Khanh, không đợi cô chấp nhận, đã lao ra gọi mọi người: "Người ơi, nhanh lên! Cần vài người! Lấy cái cần trượt ra! ” "Con gái của Ái Hoa bị thương ở trên núi!"
Bí thư thôn vỗ tay hô lên, người trong thôn nghe tin đều tụ tập lại. "Cái gì? Nguyễn Khanh? ” "Con bé sao vậy?"
“Có nghiêm trọng không, tôi đi với!”
“Tôi cũng đi!”
Mỗi người về nhà, ai thay giày thì thay nhanh, ai lấy dây thừng thì lấy dây thừng, ai lấy sào thì cầm sào, ai lấy khiêng chống trượt thì lấy khiêng chống trượt. Vào núi phải mang áo mưa cao su, thời tiết trên núi giống như khuôn mặt của trẻ con vậy, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Trong một thời gian, mà đã làm khổ dân làng phải bận rộn. Sau khi mọi người chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Nguyễn Khanh đã đồng ý kết bạn wechat, giử địa điểm. Mặc dù ở trong núi hoàn toàn không có đường đi nhưng giử vị trí có thể biết được phương hướng, đi theo hướng đó là được. Nguyễn Tường Vân mở đinh vị toàn bộ khu vực bản đồ chỉ có màu xanh lá cây. Anh ta thu nhỏ bản đồ, ngạc nhiên: “Làm sao mà cô bé lại đi đến một nơi sâu như vậy?”
Chú Bảy đến xem, cũng rất kinh ngạc. Vị trí của Nguyễn Khanh có thể nói là "thâm sơn".
"Trời đất! Con bé đã hứa với cha là không đi vào sâu mà!" Chú Bảy tức giận giậm chân, "Đứa trẻ này nói chuyện chẳng giữ lời gì cả!"
Bây giờ nói ra đã quá muộn. Cứ tưởng Nguyễn Khanh cách đèo không xa, nhưng bây giờ cô lại ở chỗ sâu như vậy. Ngay cả Nguyễn Tường Vân, người đã nhìn thấy thế giới và trải qua mọi thứ, sắc mặt cũng trở nên tái xanh. Bởi vì trong núi thật sự có sói. Con gái của Nguyễn Ái Hoa không thể xảy ra chuyện với bọn họ!
Nguyễn Khanh vốn tưởng Nguyễn Tường Vân đến đón cô sẽ gọi lại điện thoại cho cô, nhưng cô đợi thật lâu cũng không thấy. Cô kiểm tra điện thoại của mình, có rồi lại không có tín hiệu.
“Chúng ta phải đi tìm tín hiệu.” Nguyễn Khanh đứng lên, “Nếu không bọn họ liên lạc không được, chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
Hai người lại di chuyển, cuối cùng lại có chút tín hiệu, không có cuộc gọi, nhưng có tin nhắn. Chắc là không liên lạc được với cô nên giử tin nhắn vừa rồi không có tín hiệu nên tin nhắn đến chậm.
Tường Vân ở chân trời: [Nguyễn Khanh, chúng tôi đã xuất phát. Đừng đi lung tung đứng yên chỗ đó. Nếu lỡ có di chuyển, gửi lại cho chú vị trí. Cố gắng không di chuyển.]
Nguyễn Khanh muốn trả lời "đã nhận", nhưng cô lại không thể kết nối Internet, tín hiệu quá yếu. Thực sự không có đường đi trong núi. Cuối cùng sau khi nhận được tín hiệu, Nguyễn Khanh gửi một vị trí khác cho Nguyễn Tường Vân, sau đó nói với Niệm Thất: "Chúng ta cứ đứng đợi họ ở đây. Đừng chạy lung tung, trong núi có thể có dã thú."
Niệm Thất nói: "Không có dã thú, chỉ có vài con sói."
"..." Nguyễn Khanh, "???" “Có cái gì?”
Nguyễn Khanh biến sắc.
"Sói. Tối hôm qua tôi đã thấy nó." Niệm Thất nói: "Đừng sợ, tôi không có nhìn thấy dã thú."
Không thấy dã thú nào à? Không phải sói là dã thú sao? Vậy theo anh ta thế nào là dã thú? Đó có phải là Godzilla không? sắc mặt Nguyễn Khanh méo mó.
“?” Niệm Thất, “Chân cô lại đau à?”
Nguyễn Khanh đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Anh đánh chết sói sao?" Nghe giọng điệu thản nhiên của Niệm Thất khi nhắc đến sói, Nguyễn Khanh cảm thấy anh ta nhất định có khả năng gϊếŧ chết sói, không khỏi khẩn trương.
May mắn thay, Niệm Thất nói: "Không, tối hôm qua tôi quá bận, hang động dọn dẹp chưa xong, đang sống trong bộ dạng của một người dân nên tôi không có thời gian, tôi đã có đánh đuổi vài con đi nhưng không đuổi theo nó."
Nguyễn Khanh: "..."
Cho nên, nếu anh ta không bận rộn, anh ta vẫn sẽ đuổi theo những con sói, phải không? Nguyễn Khanh nhíu chặt lông mày, nghiêm túc cảnh cáo: "Anh không được gϊếŧ chết động vật hoang dã!"
Chờ ở đây, cũng nhàn rỗi, cô phổ biến luật bảo vệ động vật hoang dã cho anh ta. Thật sự rất bất ngờ, tưởng rằng việc phổ biến luật hình sự và các quy định về an ninh công cộng là đủ, nhưng anh ta không ngờ mình lại phải được phổ biến Luật Bảo vệ Động vật hoang dã, một bộ luật mà người bình thường cả đời sẽ không động đến. Sai lầm luôn xảy ra ở những nơi không ngờ tới. Niệm Thất cảm thấy khó hiểu: "Gϊếŧ sói gϊếŧ hổ không phải là anh hùng, nhưng lại trở thành tội ác? Đi tù?"
Tại sao? Vấn đề ở đây là gì?
Nguyễn Khanh giải thích lý do cho anh ta: "Bởi vì, trên thế giới này, con người có nhiều nhưng động vật thì rất ít."
"Nhiều loài đã tuyệt chủng, kể cả động vật và cả thực vật."
"Đối với người trong một khu vực, thậm chí cả một quốc gia mà nói, có vẻ không có ảnh hưởng gì. Nhưng từ góc độ của toàn bộ trái đất, nó chắc chắn không lành mạnh. Sự tuyệt chủng của động vật và thực vật là bệnh cho trái đất. Nếu dịch bệnh tiếp tục như thế này, môi trường sẽ xấu đi, cuối cùng, nó sẽ xấu đi đến mức ngay cả con người cũng không thể tồn tại. Đừng nói đến sói và hổ, ngay cả thỏ trong tự nhiên cũng không thể gϊếŧ được. Bởi vì anh không biết con thỏ nào trong số những con thỏ sẽ là động vật được bảo vệ, và gϊếŧ chúng là một tội ác. Và con hổ, anh có nghĩ hổ nên bị gϊếŧ không? Anh hùng là phải chiến đấu với hổ sao? Anh có biết hổ Siberia không? Anh có biết bao nhiêu người đã nỗ lực rất nhiều để giữ cho hổ Siberia không bị tuyệt chủng không?"
"Mỗi khi tìm thấy thêm một con hổ Siberia hoang dã, những nhà động vật học đó sẽ khóc vì sung sướиɠ." "Môi trường xuống cấp thì người chịu thiệt đầu tiên chính là động vật hoang dã. Vì vậy, bảo vệ động vật chính là bảo vệ môi trường đầu tiên."
"Và thiên nhiên là một quá trình theo tuần hoàn. Những chiếc lá rụng biến thành phân bón rồi nuôi dưỡng rễ để mọc ra những chiếc lá mới. Động vật và thiên nhiên cũng nằm trong chu kỳ này. Toàn bộ thiên nhiên là một chu trình khép kín hữu cơ, hoàn hảo. Bao gồm cả con người chúng ta." "Vậy khi tất cả các loài động vật và thực vật khác biến mất, anh nghĩ ai sẽ là loài tiếp theo bị tuyệt chủng?"
Với chỉ số IQ Niệm Thất, tất nhiên, câu trả lời có thể được trả lời mà không tốn nhiều công sức: "Con người." "Hiểu rồi," anh ta nói, "Không thể gϊếŧ động vật hoang dã."
Anh ta thầm nghĩ, may là tối qua anh ta bận. Đêm qua khi nhìn thấy những con sói đó, anh ta thực sự nổi hứng, muốn gϊếŧ chúng làm mấy tấm da sói đưa cho Nguyễn Khanh. Lông sói mặc dù không tốt bằng lông chồn, hổ, cáo nhưng cũng tốt hơn da hươu, da cừu nên tương đối hiếm. Quan trọng nhất là anh ta không phải dùng tiền của Nguyễn Khanh mua, mà là tự mình lấy được, cho nên có thể làm lễ vật tặng cho Nguyễn Khanh, chuyện này cũng dễ. Gϊếŧ sói thì dễ, nhưng việc như lột da, khử muối và xử lý xương thì rắc rối hơn. Hôm qua trong hang động có rất nhiều việc vặt phải làm, anh ta thật sự không có thời gian lo mình không kịp xử lý, để lại vết máu sợ Nguyễn Khanh nhìn thấy sẽ ghét bỏ. Một điều nữa là, theo như anh ta nghĩ, Nguyễn Khanh cũng có quần áo mùa đông dày trong tủ quần áo của mình, nhưng anh ta không thấy loại đồ da này. Những bộ phim truyền hình hiện đại cũng có cảnh mùa đông, mặc dù lông chồn thỉnh thoảng được xuất khẩu nhưng lông sói lại rất ít thấy trong phim truyền hình hiện đại. Rốt cuộc, thời đại đã khác, và mọi người ngày nay dường như không sử dụng loại da này nhiều nữa. Sau khi cân nhắc, cuối cùng anh ta chỉ đuổi đàn sói đi mà không gϊếŧ chúng. Bây giờ nghĩ lại lúc đi ngang qua nhà tù có một số chuyện không thể tưởng tượng được.
May quá, may quá!
Nguyễn Khanh ban đầu muốn đợi Nguyễn Tường Vân và nhóm của anh ta đến chờ gặp anh ta sẽ nói mình gặp được Niệm Thất và được Niệm Thất giúp đỡ.
Nguyễn Tường Vân là bí thư chi bộ của thôn làng, vì vậy sẽ phải hỏi danh tính của Niệm Thất. Lúc này, gánh nặng sẽ được rũ bỏ, các nhân vật đã được đặt ra. Ở vùng núi bên cạnh làng của mình, có một người không có hộ khẩu, Nguyễn Tường Vân với tư cách là bí thư thôn, không thể mặc kệ được. Miễn là anh ta phụ trách, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Đó là một ý tưởng hay, nhưng sau khi chờ đợi tại chỗ trong một giờ, cô không biết chú Bảy có miệng quạ không mà trời đang xanh đột nhiên trong thời gian ngắn thay đổi trạng thái. Nguyễn Khanh và Niệm Thất vừa mới mặc áo mưa vào, hạt mưa tí tách rơi xuống, hạt nào cũng lạnh thấu xương. Vào mùa hè, một cơn gió lạnh cuộn xoáy và bao trùm xung quanh, giống như những lưỡi dao lạnh lẽo của một chiếc máy nấu ăn. Trong tự nhiên không có gì là dễ dàng, dù là núi, biển, rừng, đầm lầy, cát, hay sấm sét, điện, nước, hỏa hoạn, động đất, trước bất kỳ cái gì, con người cũng thật nhỏ bé. Đối mặt với thời tiết khắc nghiệt đột ngột trên núi, Nguyễn Khanh hiểu sâu sắc cái gọi là nhỏ bé.
"Không thể ở lại đây nữa! Tìm một nơi để trú mưa đã!" Niệm Thất lớn tiếng nói giữa tiếng mưa rào rào, đeo túi vào, ôm ngang Nguyễn Khanh, nhảy vào trong rừng, bước nhanh trên mặt đất. Nhìn qua màn sương trắng, tìm một nơi có thể tránh mưa lạnh.