Về vấn đề danh tính, Niệm Thất cởi mở hơn Nguyễn Khanh. Anh ta nói: "Nếu không còn cách nào khác thì không cần lo lắng về điều này. Tôi sẽ hành động cẩn thận và không phạm tội để không phải mời cảnh sát đến điều tra tôi là được".
"Không đơn giản như vậy." Nguyễn Khanh nói, "Xã hội bây giờ có quá nhiều thứ cần đến chứng minh thư, sau này anh sẽ hiểu nó bất tiện như thế nào." Nguyễn Khanh có rất nhiều kế hoạch với Niệm Thất, cô còn muốn đưa anh ta đi máy bay, đi tàu cao tốc! Cô muốn tận mắt chứng kiến người cổ đại cảm giác như thế nào khi được bay lên bầu trời bằng máy bay. Nguyễn Khanh cất hà bao của Niệm Thất trước, sau đó mở điện thoại lên xem, lúc nảy ở trong phòng ngủ cô đã gọi đồ ăn bên ngoài, còn phải đợi một lát nữa mới ship đến.
Cô tìm vài cái túi lớn cất giày của Triệu Hạo vào trước. Thật đúng là có rất nhiều. Niệm Thất khoanh tay đứng một bên nhìn. Vừa rồi Triệu Hạo đã nhiều lần nhắc đến "giày", Niệm Thất không biết một số chàng trai hiện đại mắc chứng nghiện giày, không hiểu tại sao cậu ta lại mê giày như vậy, anh ta chỉ nói: "Trông còn khá mới."
“Vứt đi, ném đi.” Nguyễn Khanh lại nổi giận. Cho tất cả mọi thứ vào túi nói với Niệm Thất , "Chiều nay tôi sẽ mua giày cho anh cả đồ lót mới nữa."
Niệm Thất thực sự không bận tâm lắm. Trước đây, vì công việc, anh ta chưa bao giờ ăn mặc giống ai, thậm chí còn giả làm Hương Lang qua đêm, gánh hai gánh phân lớn, mai phục trên con đường mà mục tiêu phải đi qua, toàn thân bốc mùi hôi muốn chết. Trong hoàn cảnh đặc biệt như hiện nay, mặc quần áo và giày cũ của người khác cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng Nguyễn Khanh muốn mua cho anh ta một cái mới, Niệm Thất sẽ không từ chối, còn cười cảm ơn. Bây giờ anh ta đã hiểu Triệu Hạo là người yêu củaNguyễn Khanh, ừm, là người yêu cũ. Ngôi nhà chỉ có một phòng ngủ với chiếc giường cỡ lớn. Đồ lót và áo khoác ngoài của Triệu Hạo đều được đặt trong tủ quần áo củaNguyễn Khanh. Rõ ràng trước đây họ có lẽ ở cùng nhau.
Đây là chuyện riêng tư của Nguyễn Khanh, Niệm Thất không nói nhiều. Thấy Nguyễn Khanh đứng lên, anh ta chủ động cúi xuống giúp cô xách túi, Triệu Hạo có hơn chục đôi giày, cho vào mấy cái túi lớn, tất nhiên Nguyễn Khanh không thể một mình xách hết. . Nguyễn Khanh thực sự cảm thấy Niệm Thất ngày càng đẹp mắt, anh ta cao và đẹp trai, sức khỏe tốt và đôi mắt sắc bén.
“Ném ở đâu?” Niệm Thất hỏi. Anh ta cũng tò mò về cách xử lý rác hàng ngày trên tầng cao như vậy với một số hộ gia đình ở tầng một. Nếu tất cả chúng được chất đống, chẳng phải hành lang sẽ bốc mùi chết người sao? Nhưng bây giờ rõ ràng hành lang sạch sẽ, không như anh ta nghĩ. Xuyên qua 1000 ngàn năm là để dạy cho anh ta từng chi tiết trong mọi khía cạnh. Nguyễn Khanh dẫn anh ta đi đến phòng đựng rác: "Rác thải để ở chỗ này, mỗi ngày sẽ có người vệ sinh đến thu dọn." Phòng rác nằm trong cầu thang, Niệm Thất quan sát trên xuống của cầu thang.
"Đây là cầu thang bộ, có thể dẫn đến mỗi tầng." Nguyễn Khanh nói với anh ta, "Bình thường đi thang máy lên xuống lầu rất tiện, nhưng nếu mất điện hoặc hỏa hoạn, anh có thể đi cầu thang bộ ."
Niệm Thất gật đầu. Khi đi ngang qua phòng thang máy trên đường trở về, Nguyễn Khanh cũng nói với anh ta về những kiến thức chữa cháy như không thể đi thang máy trong trường hợp hỏa hoạn, và chỉ cho anh ta vòi nước chữa cháy: "Vòi nước đó cũng giống như vòi ở nhà, vặn ra là có nước.”
Có quá nhiều điều vụn vặt để dạy cho số Niệm Thất. Sau khi về đến nhà, cô thay giày, đồ ăn còn chưa ship đến, Nguyễn Khanh kéo Niệm Thất vào phòng bếp: “Để tôi nói cho anh biết hai việc ở nhà nhất định phải chú ý.”
“ Đầu tiên là khí đốt tự nhiên. Tôi không có thời gian để dạy vào buổi sáng, vì vậy tôi sẽ chỉ cho anh ngay bây giờ”.
Niệm Thất học cách bật lửa, gật đầu: "Cái này rất tiện." Tất nhiên, việc bật tắt lửa rất đơn giản, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể học được. Trọng tâm là hướng dẫn an toàn. Sẽ có những mối nguy hiểm trong nhà, một là gas và hai là điện. Sau khi Nguyễn Khanh dạy anh ta cách bật và tắt bếp lửa, lại kéo anh ta đi xác định ổ cắm và bảng cắm điện ở nhiều nơi trong nhà. Niệm Thất vẫn nhớ: “Lúc sáng cô nói không được động vào.”
"Phải. Điện và sấm sét đều là một. Nếu cơ thể của một người chạm vào nó, thì tương đương với việc bị sét đánh. " Cô cầm phích cắm vào và dạy anh ta, " dẫn điện từ cơ thể con người, kim loại và nước. Vì vậy, anh xem, chỉ có phích cắm ở đây lộ ra kim loại, còn dây điện bên trong là dây đồng, được bọc một lớp bên ngoài, lớp này cách điện, điện không thể xuyên qua nên khi cắm và rút dây điện không được chạm vào kim loại bằng tay của anh. Không chạm vào bất cứ thứ gì có điện bằng tay ướt, nếu có rò rỉ anh sẽ bị điện giật chết.”
Rất dài dòng lắm, nhưng Niệm Thất không thấy khó chịu. Thế giới mà anh ta xuyên đến một nghìn năm sau thật tuyệt vời, và anh ta phải học mọi thứ từ đầu. Một người như anh ta, liếʍ máu bằng đầu dao, sơ suất sẽ mất đầu, vì vậy anh ta rất chú ý đến mọi chi tiết và nghiên cứu rất nghiêm túc. Nguyễn Khanh rất hài lòng với thái độ học tập của anh ta.
Đồ ăn đã ship đến, Nguyễn Khanh đi mở cửa lấy vào nhà: "Ăn đi." Cô gọi ba món. Bởi vì đàn ông thường ăn nhiều, khi cô còn ở bên Triệu Hạo, nếu ít đồ ăn Triệu Hạo không thể ăn no. Xem xét sự khác biệt về hương vị, cô đã gọi món rất dè dặt, và chỉ gọi có một món cay. Cô còn đặc biệt chỉ vào món ăn đó nói với Niệm Thất : "Món này cay đấy".
Cô lại hỏi: "Ở đó anh có ăn cay không? Phải dùng cây chu du làm vị cay phải không?"
"Có gừng cay,có mù tạt, cũng có dùng cây chu du, tôi thường ăn đồ cay với ớt." Niệm Thất quan sát và cũng tò mò, "Vị cay này có gì khác biệt? Cái màu đỏ này là gì?" Anh ta nếm một chút, đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên thay đổi, đứng dậy. Nguyễn Khanh cố nén cười, đi tới tủ lạnh lấy hai lon Coca đưa cho anh ta: “ uống mau lên, Coca lạnh sẽ bớt cay”.