Chương 13.2

Anh ta không có gì ngoài kỹ năng chuyên nghiệp.

Đối với Nguyễn Khanh, đương nhiên Niệm Thất không thể nói là đã được đào tạo từ nhỏ ra, chỉ có thể nói: "Tôi từ nhỏ đã am hiểu các loại giọng. Các kênh TV tôi đều xem, giống như người nói tin tức thời sự kia là giọng phổ thông tiêu chuẩn? Tôi đã học theo.

Nguyễn Khanh líu lưỡi: "Anh thật lợi hại. " Bây giờ không gọi là “Quan Hoa”, gọi là tiếng “Phổ Thông Hoa”. Cô nói, "Không sao đâu, anh cứ tiếp tục xem TV đi. "

Xem TV thật sự không chỉ có thể học nói, mà đồng thời có thể nhận biết chữ Trung giản thể. Hơn nữa giọng NiệmThất đã thay đổi, anh ta không xem tin tức nữa, chuyển sang phim truyền hình. Bởi vì bộ phim truyền hình có thể quan sát rất nhiều chi tiết của cuộc sống trong một ngàn năm. Quá nhiều đồ vật chỉ dùng mắt nhìn thì không biết công dụng làm gì, nhìn người trong phim sử dụng liền hiểu ra.

Vội vã trở về sớm, còn chưa đến giờ ăn trưa. Niệm Thất xem TV, Nguyễn Khanh trước tiên đem bộ khăn trải giường "bẩn" buổi sáng chưa kịp vứt ra ngoài nên giờ mang ra vứt ở phòng rác ở hành lang. Khi cô vào nhà , Niệm Thất...

Niệm Thất đang lau nhà.

"..." Nguyễn Khanh, "??? "

Tại sao anh ta lại lau nhà?" Không, tại sao anh ta có thể lau nhà?

Cô hoang mang!

Niệm Thất nhìn cô một cái, nói cho cô biết: "Trước khi Triệu Hạo vào cửa liền đánh tới, tôi vốn dĩ muốn để cậu ta nằm trên mặt đất ở phòng khách, nhưng cậu ta rất ầm ĩ, tôi liền xách cậu ta đến phòng làm việc. tôi quên cởi giày của cậu ta ra ngoài, giày của cậu ta giẫm lên sàn nhà."

Khi đó anh ta không rõ tình huống giữa Triệu Hạo và Nguyễn Khanh cho nên không dùng sức nhiều. Sau đó bịt miệng Triệu Hạo là vì hắn mắng quá to và quá ồn ào. Nhưng khi đó không nghĩ đến việc cởi giày cho Triệu Hạo. Anh ta là nhìn thấy Nguyễn Khanh vội vàng chạy về, trước khi mở cửa bước vào phòng khách cô cũng không quên nhanh chóng cởi giày để ở hành làng, thế mới biết cô yêu cầu rất nghiêm khắc đối với việc " không được mang giày từ bên ngoài vào nhà". "Anh... biết dùng cây lau nhà? "Nguyễn Khanh bất ngờ khi thấy Niệm Thất dùng thành thạo chậu lau bàn đạp để làm sạch và vắt khô vải lau. Nhất thời cô thậm chí hoài nghi anh ta không phải là cổ nhân chân chính gì, có phải là người cosplay thành cổ nhân trêu cô chơi hay không? Có phải đang làm một thí nghiệm xã hội, xem người hiện đại sẽ phản ứng như thế nào nếu nhặt được "người cổ đại"? Camera quay lén được giấu ở đâu?

Nhưng Niệm Thất lại giơ ngón tay cái chỉ về phía TV: "Vốn sẽ không biết, nhưng tôi vừa xem. "

Trên TV, nữ chính đang dùng cây lau nhà cùng loại để lau nhà, hóa ra là quảng cáo sản phẩm. Thì ra là vậy, trong lòng Nguyễn Khanh nhất thời buông lỏng.

"Ừ..." cô ấn tay đặt lên môi. Nói thế nào nhỉ, lấy Triệu Hạo mà nói đi, muốn cho Triệu Hạo lau nhà Nguyễn Khanh , phải gọi hai ba lần thì trên sô pha từ từ kéo cậu ta đứng lên đi. Cậu ta có thể vui vẻ đổ mồ hôi lên dụng cụ thể dục, lại không tình nguyện với những chuyện nhỏ nhặt không tiêu tốn năng lương được bao nhiêu.Suy cho cùng, đó là sự lười biếng trong lòng cậu ta. Còn không bằng một cổ nhân như người ta!

Tuy rằng cô giúp đỡ Niệm Thất là xuất phát từ hứng thú của mình, nhưng ai lại muốn nuôi một người để nằm ăn nằm hầu hạ đây? Ai mà không muốn gặp phải một người chăm chỉ, có năng lực và thông minh chứ?

Người đàn ông cổ đại trước mắt này, biết vào cửa phải đổi giày, biết lau nhà khi sàn nhà bẩn. Làm sao cô có thể gặp được một người tài đức vẹn toàn như vậy?.

Nguyễn Khanh nắm tay kề lên môi, cố gắng kìm nèn nụ cười hạnh phúc. Cô không ngu ngốc. Trước kia dễ dàng tha thứ cho Triệu Hạo lười biếng, bởi vì Triệu Hạo là tuổi còn nhỏ, bởi vì cô thích cơ thể của Triệu Hạo. Nhưng mối quan hệ giữa cô và Niệm Thất là người muốn được che chở và một người muốn được giúp đỡ . Và mối quan hệ này dự kiến sẽ kéo dài trong một thời gian dài.

Kẻ ngốc mới quen với cậu ta.

Nguyễn Khanh không khách khí với Niệm Thất nữa, thuận nước đẩy thuyền nói: "A, được, vậy anh... Anh lau nhà trước, tôi sẽ rửa chén. " Buổi sáng thời gian gấp gáp, bát đĩa đều ném vào trong bể nước còn chưa rửa.

Niệm Thất nói: "Không cần, tôi đã rửa sạch, cũng cất đi."

" ..." Nguyễn Khanh, "Anh chỉ rửa bằng nước? "

Không, tôi sử dụng thứ trong chai màu hồng đó. " Niệm Thất nói, "Tôi thấy mặt trên đánh dấu "Tẩy sạch tinh", còn có hình dáng chén đĩa, liền nhìn một chút, mặt sau nó có rất nhiều chữ nhỏ, ngược lại nói nên dùng như thế nào đều rất rõ ràng. Tôi thử một lần, quả nhiên rửa rất sạch sẽ, dầu bẩn trong nháy mắt liền biến mất. "

Nguyễn Khanh:" "..."

Anh ta thậm chí còn tán thưởng nói: "Trong phòng bếp những cái tủ được sắp xếp rất tốt, mọi thứ được phân loại nên đặt rõ ràng ở đó. " Nguyễn Khanh quả thực không biết nên nói cái gì. Cô đã nhặt được bảo bối gì!

"Khụ. "Cô cố gắng che giấu niềm vui của mình, nói, "Vậy thì anh... xuống dưới trước đi tôi sẽ sắp xếp quần áo cho anh mặc. "

Nụ cười không giấu được trên mặt cô đều rơi vào trong mắt Niệm Thất, quả nhiên ăn nhờ ở đậu phải có tự giác của ăn nhờ ở đậu, không thể trông cậy vào người khác đơn phương trả tiền. Anh ta lặng lẽ nói, "Cô cứ bận việc đi."

Nguyễn Khanh trở về phòng ngủ kéo toàn bộ quần áo Triệu Hạo xuống một lần. Niệm Thất cao ngang Triệu Hạo , hai người bọn họ đều thuộc loại cơ bắp săn chắc không quá đô, đặc biệt đẹp mắt. Tuy nhiên bờ vai của Niệm Thất dường như rộng hơn một chút, may mắn quần áo Triệu Hạo hầu hết đều rộng rãi, có thể mặc được.

Đầu tiên phải tìm thứ phù hợp để mặc. Cô đặt một cái hộp đựng đồ cho Niệm Thất, đem những bộ quần áo mùa hè mà anh ta có thể mặc được cất vào. Về phần qυầи ɭóŧ của Triệu Hạo, cũng không thể mặc đồ lót của người khác, qυầи ɭóŧ vớ gì đó vẫn phải đi mua cái mới. Của Triệu Hạo thì vứt đi!

Lúc cô ôm hộp đồ ra, Niệm Thất không chỉ lau sạch nhà bị Triệu Hạo làm bẩn mà để lajhi cây lau nhà vào phòng vệ sinh. Thậm chí còn dọn dẹp túi đồ ăn vặt và lon nước trên bàn trà,. Lúc mới về nhà Nguyễn Khanh thấy trên bàn trà còn có chút lộn xộn, hiện tại đã khôi phục sạch sẽ gọn gàng. Ngay cả vị trí của thùng rác cũng được đặt thuận mắt!

Bước chân Nguyễn Khanh dừng một chút, đem hộp đồ đến bên cạnh sô pha: "Đây là quần áo của Triệu Hạo, trước tiên anh mặc đi. "

Nguyễn Khanh muốn đo vòng eo và mông để mua qυầи ɭóŧ, nhưng trong nhà lại không có thướt dây, khiến Nguyễn Khanh tiếc nuối, nói: "Tất và đồ lót…, đợi đến giờ ăn cơm tôi sẽ dẫn anh đi mua. "

Niệm Thất bày tỏ lòng biết ơn: "Làm cô tốn tiền rồi."

Anh ta suy nghĩ một chút, cầm một cái hà bao đi ra đưa cho Nguyễn Khanh: "Tuy rằng không thể trực tiếp dùng làm tiền, nhưng nghĩ đến vẫn có thể đổi chút tiền, cô Nguyễn cầm đi,dùng nó chi tiêu những rắc rối củ tôi mấy ngày này”

Anh!

Nguyễn Khanh nhận lấy kéo túi ra nhìn, quả nhiên, có bạc, còn có vàng! Một ít thỏi bạc, một ít thỏi vàng. Cô lấy ra và ước chừng nó trên tay, còn rất nặng. Cô đột nhiên nhớ lại và hỏi: "Lúc đó anh có thể trực tiếp chi xài vàng và bạc sao ?"Hay dùng bằng tiền đồng. "

Niệm Thất kinh ngạc trước sự hiểu biết của Nguyễn Khanh về "cổ đại", giải thích cho cô "Tiền đồng và tiền sắt để chi tiêu trực tiếp. Không phải mua ruộng mua nhà thương nhân nhập hàng hay vận chuyển hàng hóa số lượng lớn, và bình thường không sử dụng bạc. ": "Nhưng tôi thường đi ra ngoài một mình, mang theo hộp đựng tiền đi lại bất tiện, nên tôi mang theo vàng bạc trên người. Nếu cần tiêu xài, tìm một cửa hàng ở nơi đông người đổi thành tiền đồng là có thể dùng. "

Nguyễn Khanh thắt chặt lại hà bao: "Trước tiên để ở đây đi. Vàng là kim loại quý, ở đây cũng có thể đổi lấy tiền. Nhưng bạc bây giờ không đáng giá, không biết có thể thay đổi được bao nhiêu. "

Niệm Thất nói, "Có thể đổi bao nhiêu thì đổi. Không đủ, đợi sau này tôi tìm cách kiếm tiền sẽ trả lại cho cô.”

Nguyễn Khanh nói: "Bây giờ trước tiên không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc. Xã hội bây giờ miễn là mọi người không lười biếng, đi đến công trường xây dựng để di chuyển gạch có thể nuôi sống bản thân. "

Niệm Thất có thể khống chế Triệu Hạo, cậu ta học chuyên ngành võ thuật, hiển nhiên anh ta biết võ công. Sau này chờ khi anh muốn rời xa cô để tự lập đứng vững trong xã hội này , trong suy nghĩ của Nguyễn Khanh, ít nhất anh ta có thể đi công trường mang gạch hoặc đi ship đồ ăn, nếu tốt hơn một chút, nói không chừng có thể làm huấn luyện viên võ thuật gì đó. Con người miễn là không lười biếng, chắc chắn có thể kiếm được tiền, ít nhất có thể nuôi sống bản thân để ăn uống đầy đủ.

"So với kiếm tiền, đau đầu hơn chính là chuyện danh tính. Nguyễn Khanh phát sầu nói, "Đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết như thế nào. ”