Chương 13.1

Triệu Hạo còn chưa kịp hiểu tại sao, đã bị Niệm Thất nắm lấy gáy kéo ra ngoài, mà kì lạ là cậu ta không có chút sức lực nào. Sinh viên thể thao cố gắng hết sức để nói một câu khó nghe : "Nguyễn Khanh nói cho cô biết..."

Bị bàn tay như kìm sắc kia siết chặt, thanh âm Triệu hạo liền đột nhiên dừng lại! Nguyễn Khanh vốn rất tức giận, kết quả nhìn cảnh tượng trước mắt không hiểu sao lại vui vẻ, tự nhiên không tức giận nổi. Cô nhìn thấy Niệm Thất kéo Triệu Hạo ra ngoài. Anh ta đóng cửa lại để ngăn cản . Trong khe hở mơ hồ không nghe rõ giọng nói của Triệu Hạo đang nói gì. Nhưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng Kêu "Á" của Triệu Hạo! Nghe có vẻ đau đớn, Nguyễn Khanh nhịn không được "rít" hít sâu một hơi. Rất nhanh Niệm Thất đi vào, đóng cửa lại. Anh ta không vào ngay lập tức, mà thay giày ở cửa. Vừa nảy Nguyễn Khanh chỉ chú ý đến Triệu Hạo, lúc này mới chú ý tới anh ta, vừa rồi lúc anh ta xách Triệu Hạo đi ra ngoài, thế nhưng lại ném dép lê ở cửa, mang đôi giày vải màu đen của anh ta đi ra ngoài. Một người đàn ông cổ đại, làm thế nào có thể chú ý đến các chi tiết như vậy! Phải biết rằng Triệu Hạo là người tùy tiện, trong khoảng thời gian sống chung với cô, khiến cô đau đầu vì bao nhiêu chi tiết trong cuộc sống. Nguyễn Khanh đi tới: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

" Không sao đâu. " Niệm Thất nói, "Cậu ta còn muốn nói "sau này", tôi đã giáo huấn cậu ta một chút sau này không dám, nghĩ đến quấy rầy cô nữa. "

Tính cách Triệu Hạo có chút dính người và khó chịu. Nguyễn Khanh thật đúng là có chút lo lắng cậu ta sẽ dây dưa không ngớt. Nhưng nghe vậy, cô ngược lại lo lắng: "Sẽ không có thương tích chứ? " Tôi không lo lắng cho cậu ta”. Cô hỏi xong lập tức giải thích, "Bởi vì xã hội hiện đại không cho phép một người gây thương tích cá nhân cho người khác, nếu cậu ta bị thương có thể báo cảnh sát, sẽ mang lại cho rắc rối."

Trước khi giải quyết vấn đề thân phận, Niệm Thất không thể gặp cảnh sát.

"Yên tâm. " Niệm Thất rất tự tin, " Ngay cả một mảng da dầu cũng không mất. "

Sợ Nguyễn Khanh có lẽ lo lắng, Niệm Thất lại bổ sung một câu: "Chỉ là bẻ vai cậu ta mà thôi, lại lập tức bỏ xuống. "

Bẻ vai? Mẹ kiếp? Vậy thì không phải là để cho trật khớp sao?

Rất đau!

Chó sói nhỏ không tuân theo phẩm hạnh của con trai nên bị dạy dỗ nghiêm khắc, làm sao mà nhặt được người cổ xưa, mà còn kèm theo sự cool ngầu như vậy!

Nguyễn Khanh vui vẻ chắp hai tay: "Đa tạ! "

Niệm Thất gập đầu: "Không có gì. "

Thời gian còn sớm, Nguyễn Khanh nói: "Anh tiếp tục xem TV trước đi, tôi..." , cô đột nhiên dừng lại, mở to mắt: "Anh! "

Niệm Thất mỉm cười: "Sao vậy? "

Câu này nghe càng chân thật hơn. Nguyễn Khanh nghẹn họng: "Sao anh nói chuyện không dùng trọng âm? " Vừa trở về liền xử lý chuyện của Triệu Hạo, cho đến bây giờ Nguyễn Khanh mới đột nhiên phát hiện, anh ta cùng cô nói nhiều lời như vậy,đã không có ngữ khí nữa rồi! Tại sao anh ta không có nói giọng cổ đại nữa? Anh ta rõ ràng phát âm mang theo một chút lạ lạ, cũng không thể nói rõ là phương ngữ ở đâu. Mà bây giờ, anh ta đang nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Cái loại từ chính xác, giống như đã học qua chương trình phát thanh vậy. Nguyễn Khanh không biết, kỳ thật ngay cả "giọng" mà cô nghe được đêm qua và sáng nay đều đã được Niệm Thất điều chỉnh.

Đêm qua Niệm Thất tỉnh lại trong bệnh viện, cùng nhân viên y tế nói chuyện, ý thức được hoàn cảnh xung quanh không thích hợp, cũng đã bắt chước giọng. Thế nhưng thời gian quá ngắn, đợi đến khi Nguyễn Khanh chạy về gặp anh ta và đưa anh ta đi, giọng của anh ta còn chưa hoàn toàn sành sỏi. Nhưng hôm nay chỉ một buổi sáng cho anh ta xem thời sự đã phát ân chuẩn giọng phát thanh thời sự. Niệm Thất dùng một buổi sáng, có thể nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.