Chương 11.1

“Cái này tôi nói cho anh biết.” Nguyễn Khanh nói. Cô nhặt chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà và bật TV. Niệm Thất ngạc nhiên quay đầu lại. Kỳ thực, tối qua anh ta đã nhìn thấy thứ này trên tường, chẳng qua ngày hôm qua không chỉ biết anh ta vượt qua một ngàn năm đến tương lai, mà Nguyễn Khanh còn cố ý đem tin tức cực mạnh như không có hoàng đế cùng chế độ một vợ một chồng nói cho anh ta, những thứ khác đều là không đáng kể.

“Thì ra trong nhà sẽ có đồ vật này sao?” Anh ta nhìn vài giây rồi nói: “Hình như mỗi nhà đều có đồ này nhỉ?”

"Gần như vậy." Nguyễn Khanh nói, "Cái này gọi là TV, cái mà anh xem ở bệnh viện về cơ bản cũng giống cái này, nhưng cái ở bệnh viện thì xem miễn phí, cho nên tất cả quảng cáo hoặc video quảng cáo đều được phát . Cái ở nhà là của tôi thì phải nộp tiền sẽ có rất nhiều kênh với đủ loại nội dung và anh có thể xem bất cứ thứ gì anh muốn ”. Cô nói với Niệm Thất, Tôi sẽ trở về vào buổi trưa. Tôi nghĩ anh buổi sáng anh nên ở nhà xem TV trước. Đây là kênh thời sự, chuyên phát sóng các tin tức, thời sự trong và ngoài nước. Quốc gia nào đang có chiến tranh, lãnh đạo nước nào gặp nguyên thủ quốc gia nào, nơi nào có lũ lụt, hỏa hoạn, nơi nào có tai nạn ô tô, hay nghiên cứu có đột phá lớn..v.v...Đây là phim truyền hình, tuy là kể chuyện, nhưng là có người thật diễn, giống như một gánh hát, anh xem, có hiện đại, có cổ đại, nhưng trên cơ bản đều là mơ hồ, bịa ra. Chỉ cần xem câu chuyện. , đừng coi nó là lịch sử là được. Đây là kênh phim truyện, tương tự như phim truyền hình. Phim truyền hình kể chuyện dài, nhiều tập. Phim điện ảnh là truyện ngắn, một tập có thể kể hết câu chuyện." Nguyễn Khanh còn nói: "Tôi đề nghị anh xem phim truyền hình hiện đại, một mặt có thể làm quen thời đại này về cách sinh hoạt, mặt khác có thể học tập thói que nói chuyện cùng giọng nói." "Ồ, nhìn này, tốt nhất là xem loại phụ đề này. Bằng cách này, anh có thể nhận ra các mặt chữ trong khi nghe. Các ký tự chữ của chúng tôi sử dụng bây giờ khác với ký tự của anh vào thời điểm đó. Chúng được đơn giản hóa và được gọi là chữ giản thể. Nó dễ học hơn so với chữ phồn thể truyền thống của anh, học đơn giản hơn nhiều, không cần biết viết, chỉ cần có thể hiểu được là được.” Cô cầm điều khiển từ xa chỉ cho Niệm Thất . Trên thực tế, những gì phải học là công tắc, phím menu, phím chuyển kênh và điều khiển âm lượng. Nó rất đơn giản và có các từ trên điều khiển từ xa, chỉ cần dạy một lần là đã học được. Nguyễn Khanh đưa cho anh ta cái điều khiển từ xa: "Trước tiên anh nhìn một chút."

Cô chạy về phòng một mình, đóng cửa và khóa cửa lại. Niệm Thất một mình trong phòng khách tự chuyển kênh TV, xem nội dung của từng kênh. Mười phút sau, cửa phòng ngủ lại mở ra, Niệm Thất nhìn sang, hai mắt sáng lên. Nguyễn Khanh thay quần áo, chải đầu, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng nhìn cô rất có tinh thần.

Cô liếc nhìn phòng khách, rất tốt nhìn thấy Niệm Thất đã điều khiển TV thành thạo rồi. Cô mở tủ đồ ăn trong phòng ăn lấy một ít đồ ăn vặt, mở tủ lạnh lấy một lon Coca đặt lên bàn trà: “Ăn uống đi, nếu không đủ anh có thể đi lấy, đồ ăn nhẹ đều ở trong tủ đó. Đồ uống ở trong tủ lạnh, cái tôi vừa mới mở ra đó." “Anh chịu khó một chút, , trước khi tôi nghĩ cách giải quyết chuyện thân phận thì anh đừng ra ngoài một mình nhé.” Cô mở lon coca lạnh trước mặt anh ta, “Anh uống thử cái này đi, thức uống mùa hè ở thời đại này ai cũng không thể cưỡng lại được.”

Niệm Thất cầm lấy ngửi ngửi trước, sau đó nhấp một ngụm: "Thật lạ." Đầu lưỡi nếm thử, lại nhấp một ngụm, lại đánh giá: "Tuy rằng mùi vị rất lạ..."

“Từ từ thưởng thức đi, anh sẽ thích nó.” Nguyễn Khanh nói, “Trong tủ lạnh có rất nhiều, uống hết anh tự đi lấy.”

Cô ra cửa thay giày. Niệm Thất đi theo sau. Nguyễn Khanh đeo trên lưng túi nhỏ cùng túi đựng máy tính, suy nghĩ một chút liền đặt xuống, cởi giày đi vào, chỉ vào phòng bếp nhắc nhở Niệm Thất: "Đừng đυ.ng vào bếp, tôi sẽ chỉ anh sau, bây giờ anh đừng chạm vào." Cô chỉ vào ổ cắm phía sau TV: "Đó là ổ cắm điện. Tất cả các thiết bị điện , điều hòa, tủ lạnh, TV đều chạy bằng điện. Điện này là điện do mưa sấm sét, chạm vào người là chết ngay. Bây giờ tôi không có thời gian để nói chi tiết, sau này từ từ tôi sẽ nói với anh. Tóm lại hãy hứa với tôi, đừng chạm vào nó”.

Người phụ nữ trước mắt rõ ràng đang lo lắng, cô thực sự coi anh như một đứa trẻ. Đúng là anh ta không biết kiến thức của ngàn năm sau , nhưng anh ta không phải kẻ ngốc. Niệm Thất hứa với cô: "Cho đến khi cô trở về, tôi sẽ không làm gì khác ngoài xem TV."

Nguyễn Khanh yên tâm, cuối cùng lại cầm túi máy tính lên, một bước quay đầu ba lần. Niệm Thất bất đắc dĩ nói: "Cô yên tâm đi làm việc của mình đi."

Nguyễn Khanh đi ra khỏi cửa, khi cửa sắp đóng lại, cô lại thò đầu vào: "Chờ tôi trở về!"

Niệm Thất nhìn lên trần của lối vào tay xoa xoa trán. Nguyễn Khanh cuối cùng đã rời đi, đóng cánh cửa lại, Niệm Thất quay vào, trong phòng chỉ có tiếng TV nhưng Niệm Thất không ngoan ngoãn xem TV như anh ta đã hứa. Anh ta đã ngắm cảnh bình minh ngoài cửa sổ cả buổi rồi nên không cần phải nhìn lại nữa. Nhưng vẫn còn nhiều điều đang chờ anh ta khám phá.