Chương 10.2

Nấu đường và phơi muối là kho báu để lữ khách làm giàu. Nguyễn Khanh, một người mê xuyên không lâu năm, đã hiểu điều đó trong vài giây và nói với anh ta: "Đường và muối được mua bán tự do, nhà nào cũng có, ai cũng có thể mua được."

Niệm Thất gật đầu, uống một hơi hết nửa ly sữa, đặt ly xuống, nói: "Thế giới này so với thời đại của tôi tốt hơn."

“Đương nhiên.” Nguyễn Khanh nói, “Anh không thể phát triển ngàn năm vô ích.” Cô nói: "Lát nữa tôi phải đến công ty họp, khoảng trưa tôi sẽ về. Đừng lo về bữa trưa. Nhưng trước khi đi tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Nguyễn Khanh để bát đĩa vào bồn rửa trước, định buổi trưa trở về sẽ dọn dẹp. Lý do chính là để tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này của buổi sáng, để giải thích những điều cần thiết cho Niệm Thất. Đầu tiên cô sửa lại chiếc giường sofa thành một chiếc ghế sofa, sau đó đến thư phòng lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra, chiếc di động này cô đã sạc cả đêm qua. Sau khi tìm thẻ sim phụ mua với gói quà tặng để lắp đặt nó, sau khi kích hoạt điện thọat, cô thêm vào danh bạ điện thoại của mình và đưa nó cho Niệm Thất.

“Cái này gọi là điện thoại, vì bây giờ điện thoại nhỏ đến mức có thể cầm trên tay nên còn gọi là điện thoại di động.” Cô nói: “Điện thoại di động bây giờ là thứ chúng ta không thể không có, phải có điện thoại di động, thậm chí nhiều trẻ em, mỗi người đều có điện thoại di động của riêng mình. Anh sử dụng cái cũ của tôi trước."

Niệm Thất đã chú ý đến cái khối nhỏ kỳ lạ này từ lâu. Khi anh ta ở trong bệnh viện, ngoại trừ nhân viên y tế bận rộn và bệnh nhân đang nằm thở ô xi, hầu như những người khác thậm chí có thể nửa nằm nửa ngồi xuống giữ nó trong tay và dán mặt vào nó. Anh ta thực sự tò mò về thứ này, nên anh ta đã cầm nó và hỏi: "Cái này để làm gì?"

“Để liên lạc.” Nguyễn Khanh lấy điện thoại di động ra, bấm số củaNiệm Thất, “Mỗi người một số, mỗi người đều có số riêng của mình, chỉ cần anh cầm cái này, thì dù xa bao nhiêu cũng có thể gọi cho tôi.” Cô vừa dứt lời, điện thoại di động trong tay Niệm Thất vang lên, vẫn đang đổ chuông. Niệm Thất ngạc nhiên. Hầu hết mọi người đều sợ hãi, theo pgharn xạ tự nhiên sẽ rút lui, buông tay hay vứt bỏ thứ khiến họ sợ hãi.

Nhưng Nguyễn Khanh ngồi bên cạnh Niệm Thất, cô có thể thấy rất rõ ràng, phản ứng đầu tiên của Niệm Thất hoàn toàn trái ngược với người thường. Anh ta không những không buông tay mà năm ngón tay còn lập tức dùng lực, nắm chặt lấy chiếc điện thoại đang rung lên. Người nào sẽ có phản ứng khác với người thường như vậy? Nguyễn Khanh đè nén suy nghĩ này, nói với anh ta: "Điện thoại đổ chuông, có nghĩa là có người đang gọi cho anh. Vuốt nút xanh để kết nối cuộc gọi." Cô vuốt để kết nối với anh ta, đồng thời nhấp vào loa ngoài, sau đó nói "Xin chào" với điện thoại của cô hai lần. Có âm thanh phát ra trên điện thoại của Niệm Thất.

Niệm Thất ngạc nhiên. Nguyễn Khanh nói: "Đây là chế độ loa, bấm vào đây để biến nó thành chế độ tai nghe. Chỉ có anh mới có thể nghe thấy nó. Tai nghe ở phía trên và micrô nói ở phía dưới, vì vậy hãy đặt nó cạnh mặt anh như thế này, đối mặt với tai và miệng của anh."

Cô vừa nói vừa ra hiệu cho Niệm Thất bắt chước rồi đưa điện thoại di động lên tai anh ta và anh ta thực sự nghe thấy giọng nói của Nguyễn Khanh trong tai nghe. Cô dạy anh ta cách gọi điện thoại. Rấy dễ học, bởi vì mọi thứ có cần chạm ngón tay của anh ta vào. Các tính năng kỳ diệu, nhưng cực kỳ đơn giản sử dụng.

Điện thoại cũ đã được định dạng, và Nguyễn Khanh là người duy nhất có trong danh bạ của Niệm Thất, vì vậy anh ta đã thử gọi cho cô ấy một lần. Sau khi kiểm tra, anh ta hỏi: "Cái này cũng do thợ thủ công làm à? Nếu vậy, cộng nghệ gần với nói."

Nguyễn Khanh vui vẻ: "Không thể nào, loại công nghệ này ở khắp mọi nơi trong cuộc sống." "Điện thoại thông minh hiện nay thực ra có rất nhiều chức năng, hiện tại tôi không có thời gian chỉ cho anh, chuyện này sau này sẽ nói, anh nên học cách gọi điện thoại trước đi." Nguyễn Khanh nói, "Chủ yếu là tôi sợ lúc tôi không ở nhà có chuyện đột xuất, nên đề phòng."

Kỹ thuật truyền âm hàng ngàn dặm huyền bí, thần kỳ này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, thật đáng kinh ngạc. Niệm Thất suy nghĩ về nó, và có một điều gì đó anh ta thực sự tò mò.

"Tối hôm qua ở trong bệnh viện, tôi nhìn thấy một vật dụng hình bảng lớn đứng trên mặt đất, hình dáng giống như bức bình phong, trên đó có rất nhiều hình ảnh kinh diễm..."

Anh ta vừa nói ra, Nguyễn Khanh liền biết. Từ hôm qua đến hôm nay, khoảnh khắc người đàn ông này đứng trước màn hình quảng cáo LED ở hành lang bệnh viện có lẽ là cảm xúc chân thật và sốc nhất mà anh ta thể hiện. Từ đó đến nay, anh ta đã kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt.