Chương 11

Edit: Kim Linh

Tài xế đem hai vị tiểu thư đến sân bay, La Mạt cùng La Ninh Hạm lôi kéo hành lý xuống xe, La Mạt nhìn sân bay đồ sộ trước mắt, rất là khϊếp sợ.

Thời điểm cô từ Phổ Thành đến, là La Tiểu Muội cho tiền cô mua vé xe khách. Cho nên đến bây giờ, La Mạt còn chưa thấy máy bay, bởi vậy, suốt từ đại sảnh sân bay đến khi lên máy bay, miệng La Mạt đều mở thành hình chữ O.

La Ninh Hạm cảm thấy xấu hổ chết đi được, đúng là cái đồ không hiểu việc đời, không thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình che miệng cười sao?

Nhưng La Mạt không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, yêu tinh chỉ có một quy tắc, thích ứng được thì sống sót.

Để ý ánh mắt của người khác làm gì? Có thể tăng một năm tu vi sao?

“Đây là máy bay hả?” La Mạt tuy rằng chưa được ngồi thử, nhưng đã biết qua.

Lúc trước La Tiểu Muội mang cô đi tìm hiểu rất nhiều. Mỗi lần La Tiểu Muội chỉ cô một loại đồ vật, cô luôn là vừa thấy liền hiểu.

Ví dụ như, tiệc rượu phải tỏ ra đĩnh đạc, các nhãn hiệu xa xỉ trong cửa hàng, La Mạt chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể ghi nhớ.

Thậm chí trong lòng còn vô cùng bình tĩnh, giống như thời điểm cô biết bộ đồ kia có giá 1000 vạn, trong lòng cô chỉ có phản ứng là: ừ, một ngàn vạn.

Đá quý cùng quần áo, hoặc cái gì quý giá cũng không có nhiều phản ứng.

So với tưởng tượng của La Mạt, chính cô còn nhanh chóng hòa nhập vào trong xã hội này hơn………..

La Ninh Hạm mang theo La Mạt lấy vé máy bay, thông qua trạm kiểm soát, thực nhanh liền lên máy bay.

Lúc này La Mạt giống như một đứa trẻ, hưng phấn mà nhìn khắp nơi, chờ đến khi vào đến cabin máy bay, liền thất vọng nói: “Cũng giống như động cơ xe.”

La Ninh Hạm: “……… Động cơ xe chính là bắt chước nó.”

Người nhà đã mua cho hai người vé máy bay khoang hạng nhất, đã xem như thoải mái. Thời gian bay là 3 tiếng, La Mạt vui vẻ nhìn ra bên ngoài máy bay ngắm mây trắng, vẻ mặt tươi cười.

Con người thật sự lợi hại! Cô nhớ rõ thời điểm cô có ý thức, phương tiện giao thông của con người khi ấy chỉ có xe ngựa, thế nhưng hiện tại đã có máy bay bay trên trời.

Cô dùng ánh mắt trông mong sờ khối sắt, không biết vì sao hai mắt liền có cảm giác chua xót.

Cô biết vì cái vì Thiên Đế lại coi con người làm con cưng, bởi vì những thứ này Yêu giới hay Tiên giới đều không làm được. Sau khi tu luyện xong, chỉ biết ở trên trời không có vật ngoài thân.

Nhưng mà, con người sẽ làm ra tất cả những vật ngoài thân mà trên trời không có.

Khó trách Thiên Đế đã có quy tắc, vạn vật ở bước đầu tiên của tu luyện phải tu ra hình người.

Tu ra hình người, đại biểu cho việc đã tu luyện đúng hướng. Chuyện tu luyện ra hình người này, đối với La Mạt đã tu luyện 1500 năm, có thể thấy được làm người khó thế nào.

Thực mau, 3 giờ di chuyển đã kết thúc, hai người La Mạt cùng La Ninh Hạm bởi vì ở trên khoang hạng nhất, cho nên là nhóm người đầu tiên xuống khỏi máy bay.

Chờ hành khách khoang hạng nhất đều đi rồi, cửa khoang phổ thông mới mở ra, một đám người huyên náo ra tới.

Hai người thanh niên đẹp trai tóc ngắn đang đi đến nửa đường đột nhiên nhíu mày, người nhỏ tuổi hỏi người lớn tuổi hơn: “Sư huynh, mùi hương này rất không thích hợp!”

Thanh niên lớn tuổi hơn ổn trọng nghiêm túc gật đầu, liền bị hai người mập mạp phía sau không kiên nhẫn mắng: “Đeo kiếm liền ghê gớm lắm hả? Có thấy đang chặn đường của người khác không?”

Hai đạo sĩ vội vàng xin lỗi: “……. Xin, xin lỗi.”



Xin lỗi xong, hai người liền vội vàng đi tiếp.

***

Mà bên kia, La Mạt bị La Ninh Hạm mang theo tiến vào trường thu hút ánh mắt chăm chú của mọi người.

La Ninh Hạm một bên nói với La Mạt: “Đây là ký túc xá của tôi……….”

La Mạt mỉm cười: “Ông nội nói trong ký túc xá của cô có người yêu đương nên chuyển đi, có chỗ cho tôi.”

la Ninh Hạm: “………”

La Ninh Hạm một chút cũng không muốn ở cùng ký túc xá với La Mạt, nhưng nếu La lão thái gia đã điều tra, thì tình huống trong ký túc xá của cô đã biết rất rõ.

Tuy trong lòng La Ninh Hạm tức giận, nhưng cho đến bây giờ cô cũng không chiếm được tiện nghi khi đấu võ mồm với La Mạt, liền nhịn xuống.

Ký túc xá của La Ninh Hạm quả thực không tồi, ở tầng thứ 3, vị trí không cao không thấp, bởi vì không có thang máy nên phải tự mình xách hành lý lên, ở khu này đều là nữ, cho nên khu cầu thang đều là người đang cố sức xách hành lý.

Chỉ có sinh viên năm nhất, hầu hết được cha mẹ đưa lại đây, cha mẹ đều cầm không ít đồ, sinh viên chỉ cầm cặp sách.

La Ninh Hạm một bên lau mồ hôi, sau đó quay đầu nhìn về phía La Mạt, chỉ thấy La Mạt một tay kéo hành lý, vẻ mặt nhẹ nhàng thích ý.

Cảm nhận được ánh mắt của La Ninh Hạm, La Mạt khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc ấy La Ninh Hạm liền cảm thấy có chỗ kỳ quái, nhưng nhất thời không thể nói ra, cũng thôi không chút ý tới.

Thực mau, La Ninh Hạm đổ mồ hôi đầm đìa đã tới phòng ký túc của mình. Cửa ký túc đang mở, chúng tỏ bạn cùng phòng đã tới rồi.

La Ninh Hạm lôi kéo hành lý đi vào, trong ký túc xá đã có ba cô gái đứng ở đó nói chuyện phiếm. Nghe được tiếng động, ba người quay đầu nhìn qua, vui vẻ mà kêu lên: “Ninh Ninh, cậu đến rồi đấy à. Sao năm nay đến chậm như vậy?”

La Ninh Hạm miễn cưỡng cười cười, còn chưa trả lời, liền nghe đại tỷ Đoạn Giai Kha nhíu mày hỏi: “Người phía sau là ai vậy?”

Một cô gái tóc ngắn tên là Lăng Tư Tư cũng hỏi: “Chẳng lẽ đây là thiên kim thật kia?”

La Mạt thu hồi tầm mắt quan sát, nhìn về phía ba người đang có biểu cảm không thân thiện, đem La Ninh Hạm đẩy sang một bên cười nói: “Chào mọi người, tôi là La Mạt, chính là thiên kim thật mà các người nói đấy.”

Nhìn thấy La Ninh Hạm bị đẩy sang một bên, biểu cảm của ba người đều như nứt ra, nhị tỷ Chu Kim Thục tính cách vốn dĩ nóng nảy liền không nhịn được.

“Cô có ý gì? Sao lại đẩy Ninh Ninh?”

La Mạt quay đầu nhìn La Ninh Hạm một cái, sau đó ngượng ngùng mà cười nói: “Cô ta chặn đường….”

Chu Kim Thục: “Cô……”

Đoạn Gia Kha lập tức giữ chặt Chu Kim Thục, sau đó nhìn về phía La Mạt nói: “Cô có phải quá bá đạo rồi hay không?”

La Mạt nhìn một vòng, chỉ thấy chiếc giường gần ban công không có người, cô đem rương hành lý ném qua. Sau đó xoay người nhìn về phía bốn người, cười nói: “Tôi chính là có tính cách tư bản như vậy.”

Chu Kim Thục quả thực chưa thấy qua người ngông cuồng như vậy: “Nếu tôi cũng chọc đến cô, có phải cô cũng tìm người đánh hay không?”

Lăng Tư Tư cũng nhảy dựng lên: “Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không phải Ninh Ninh, chúng tôi sẽ không nhường cô.”



La Mạt ba người các cô vẻ mặt đầy quan tâm La Ninh Hạm, kéo La Ninh Hạm qua một bên.

La Mạt cũng không thèm để ý, vẻ mặt cô bình tĩnh giống như hưởng thụ nói: “Nhưng lời này tôi rất thích, tôi cũng nói cho các cô biết, tôi không phải La Ninh Hạm. Các người dám động vào tôi một chút, ngày mai luật sự La thị sẽ tới. Việc học, nhập học, thành tích, cái nào cũng khó giữ đấy.”

Tuy rằng đối diện với cô gái đang vừa cười vừa nói, nhưng ba cô gái có gia cảnh bình thường này lại là hoảng sợ cùng tức giận. Lần đầu cảm nhận được thế nào là bị tư bản chèn ép, trong lòng hận La Mạt vô cớ gây rối, lại đau lòng Ninh Hạm trong kỳ nghỉ hè vừa rồi nhất định đã chịu không ít ủy khuất.

La Mạt ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng mở miệng: “Các cô cũng là đại tam đi? Đối mặt với loại bá lăng như các cô tôi đã trải qua 6 năm rồi, tôi khuyên các cô đừng chọc tôi.”

Đoạn Giai Kha: “Cô nói cũng có đạo lý, dù sao chúng tôi cũng sắp ra ngoài thực tập rồi.” Còn có thể ở cùng nhau bao lâu?

La Mạt quay đầu nhìn cô, tán thưởng nói: “Kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt, nói về vấn đề chính, đồ đạc trên giường của tôi là của ai? Dọn đi thôi!”

Chu Kim Thục là một người nóng nảy, nhưng cũng biết nếu cô đánh nhau với La Mạt sẽ không có chỗ tốt. Cô sẽ không ngu xuẩn tự nhiên liền náo loạn, đánh nhau ở đại học là chuyện lớn.

Nhưng không thể đánh nhau, cũng có thể cãi nhau nha!

Vì thế, Chu Kim Thục liền không nhịn được nói: “Cô không tự mình làm được sao? Tới đây rồi vẫn muốn làm thiên kim tiểu thư?”

Vẻ mặt La Mạt kỳ quái: “Chính là không phải đồ của tôi nha? Là của ai trong các cô?”

Đoạn Giai Kỳ cùng Lăng Tư Tư chuyển đến đầu tiên, kỳ thật kia đều là những đồ tạm thời bọn họ không dùng đến. Đừng nhìn thời tiết hiện tại nóng, qua mấy tháng nữa sẽ lạnh, cho nên một số quần áo mùa đông cùng đồ dùng tạm thời không dùng đến, còn có đồ điện tử, thậm chí đồ ăn vặt chưa kịp dọn lại, đều đặt trong cái bao kia.

Năm ngoái Chu Kim Thục không ở đây, cho nên ba người còn lại đều có thói quen đem đồ không thường dùng tới ném trên giường trống không.

Năm năm Chu Kim Thục cũng không thuê ký túc xá, cho nên căn bản không có hành lý, hôm nay cô đến đây chủ yếu là tới chơi.

Hiện giờ, nghe La Mạt hỏi, ba người đều không thừa nhận: “Ai biết là hành lý của ai, Dù sao cũng không phải của tôi.”

La Mạt cười: “Cái ký túc này cũng chỉ có mấy người chúng ta, tôi cùng La Ninh Hạm mới đến, không thể là của chúng tôi được. Các người không thừa nhận đó là hành lý của các người, chẳng lẽ đó là rác rưởi sao?”

La Ninh Hạm liền nói: “Tôi liền lấy là được.”

Đoạn Giai Kỳ giữ chặt cô, Lăng Tư Tư cũng cười lạnh nói: “Ôi, chúng tôi làm sao biết đây là thế nào? Dù sao cũng là giường cô, tự cô dọn dẹp đi. Nơi này cũng không phải La gia, chúng tôi cũng không phải người hầu.”

La Mạt nhìn về phía cô, một lần nữa xác nhận nói: “Xác định muốn tôi ra tay?”

Chu Kim Thục cười lạnh một tiếng: “Trường học cũng không phải nơi loại thiên kim tiểu thư như cô hưởng thụ.”

La Mạt vén tay áo lên: “Tuy rằng tôi chính là vào để hưởng thụ, nhưng tôi không thể không nói, việc của mình thì tự làm, là đúng.”

Vì thấy, các cô liền thấy La Mạt nắm thành giường, dùng sức đứng lên, sau đó một tay nắm lấy rương hành lý ném xuống đất, bên trong có không ít tiếng rơi vỡ của đồ đạc cùng tiếng đồ dùng điện tử nứt gãy.

Lăng Tư Tư trừng mắt quát: “Bàn vẽ của tôi, mua mất 3000 đấy.”

Đoạn Giai Kỳ miệng cũng co rút, thiết bị của cô cũng trị giá hơn một vạn.

La Mạt cười thành tiếng, từ trên giường nhảy xuống, sau đó kéo hai rương hành lý đi đến ban công.

La Ninh Hạm: “…………” Kẻ điên này muốn làm gì?

Lăng Tư Tư: “!!!”

Đoạn Giai Kha: “!!!”