Chương 10

Edit: Kim Linh

Mẹ con hai người đều bị La Mạt chọc tức hộc máu, cũng không thể nói lại cô, bởi vậy chỉ có thể ủy khuất mà mà đi ra khỏi phòng.

La Mạt cười nhìn bộ dạng ăn thiệt của hai người, cầm lấy di động hỏi: “Cô xác định là không đến sao?”

“Ừ, so với bên kia, bên này đối với tôi mà nói, càng quan trọng hơn.”

La Mạt cũng ừ một tiếng: “Tôi cũng chỉ có thể nói, nhất định không phụ sự gửi gắm của cô.”

“Ha ha ha ha, tôi tin cô, bởi vì có cô ở bên kia, cho nên tôi bây giờ mới có thể không sầu không lo mà ở bên cha mẹ.”

Ở đầu dây bên kia, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói xong, liền ngắt điện thoại.

Người này, đúng là La Tiểu Muội không đến Diệu Thành.

La Tiểu Muội đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, đối với mẹ đang chăm sóc vườn rau nói: “Vừa rồi con đã gọi điện thoại hỏi qua bên kia, người kia nói không muốn trở về.”

Diện mạo của La Tiểu Muội cùng La Mạt có 9 phần tương tự, làn da La Tiểu Muội không trắng bằng La Mạt, nhưng cũng tính là trắng nõn. Một mái tóc có chút khô vàng, thời điểm cười rộ lên liền có điểm dịu dàng, giống như cái gì cũng có thể bao dung.

Biểu cảm cùng ngũ quan của cô trộn chung với nhau, chính là thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, tuệ trí lan tâm.

Rất khó có thể tưởng tượng ra, kiếp trước cô đã trải qua những gì, trước khi chết đã là một bộ dạng tiều tụy, gầy trơ xương.

Cho dù một lần nữa sống lại, cô cũng mất một đoạn thời gian mới có thể một lần nữa đứng lên.

Đúng là cô có bệnh trầm cảm, thậm chí ở thời điểm qua đời cũng chính vì bệnh đã nặng tới cực điểm.

Nhưng mà, cô một lần nữa bắt đầu lại, không chỉ có mình mạng sống của cô, còn có cha mẹ đã qua đời của cô.

Có cha mẹ bên cạnh thực mau giúp cô vượt qua giai đoạn gian nan nhất, thậm chí thoát khỏi tuyệt vọng. Bởi vậy, cô muốn bắt đầu một lần nữa, cô muốn cùng cha mẹ sống thật tốt.

Cho nên, một ngày cô không có nghĩ chìm trong trầm luân mỗi ngày nữa, thậm chí cũng không muốn kết thúc mạng sống.

Cô hồi phục làm cha mẹ thực vui mừng, cũng bắt đầu tươi cười.

Nhưng mà, cô cũng không cam lòng. Những chuyện sảy ra kiếp trước hiện lên trước mắt, nhưng cũng không thể làm gì được.

Lời nói của mẹ con La gia cũng không hoàn toàn không có đạo lý, ở xã hội này, bằng cấp cùng trình độ vẫn quyết định rất lớn đối với vận mệnh một người.

La Tiểu Muội sống lại một đời, nếu chỉ làm việc này, cũng không thể thay đổi được một con người.

Muốn La gia phải lau mắt mà nhìn cô, cô phải nỗ lực cả đời.

Cuối cùng đứng trước hai lựa chọn, so với không cam lòng mà trở lại, cô càng muốn sống đời thường vui vẻ cùng cha mẹ hơn.

Cho nên, cô lựa chọn ở lại.

Nhưng nếu cô ở lại, La gia ở Diệu Thành nhất định sẽ liên lụy, ở kiếp trước La lão thái gia đối xử với cô rất tốt, cô cũng muốn báo đáp.

Cho nên, sau khi La Mạt nói muốn thay cô trở về. Việc cô không làm được, cô ấy giúp cô làm, mà La Tiểu Muội chỉ cần ở lại địa phương, cùng cha mẹ cô sinh hoạt an nhàn là tốt rồi.

La Tiểu Muội đồng ý đề nghị này…..



Sau khi La Mạt rời đi, cô cũng theo cha mẹ từ thị trấn nhỏ về nông thôn. Người một nhà vẫn luôn sống ở đây, trồng rau, nuôi gà, xây dựng nhà, sinh hoạt đơn giản bình yên dưới bầu không khí trong lành.

Lúc này, trong nhà mẹ La nghe được bên kia không muốn gặp mặt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ mất mát.

Bà cùng chồng bôn ba mệt mỏi cả đời, không nghĩ tới con gái bị bắt nạt cũng không biết. Bọn họ tràn ngập thống khổ cùng hối hận, chuyện còn chưa xong, chưa tới hai năm sau, không ngờ người ta lại nói bệnh viện ôm sai đứa trẻ, bọn họ phải đón con gái ruột về.

Cha mẹ La khi ấy cảm thấy trời đất đều sụp đổ, nuôi con của người khác, con mình đi ở nhà người khác.

Còn chưa đủ, nhà bên kia lại là một phú hào ở thành thị, đem con mình thành thiên kim mà nuôi lớn, mà bọn họ lại đem con người ta nuôi thành người bệnh trầm cảm.

Hổ thẹn, áy náy tràn ngập trong tâm trí bọn họ, chính là bọn họ cũng không nỡ để đứa con gái này bị mang đi.

Mấy năm nay, bọn họ đầu tiên là nghỉ việc, sau đó ở trong nhà trông chừng La Tiểu Muội phòng ngừa cô nghĩ quẩn, bởi vậy trong nhà thiếu đi một người lao động, Cuối cùng, lại không thể không mang La Tiểu Muội bôn ba khắp nơi chữa trị.

Gần hai năm qua, trong nhà nợ ngập đầu, căn bản không thể đem thiên kim nhà người khác ở lại trong nhà mà chịu khổ.

Cha mẹ La cũng không nghĩ đến tuổi già, còn lâm vào hoàn cảnh gia đình tan tác. Bởi vì trong nhà quá mức khốn cùng, lại không còn mặt mũi giữ La Tiểu Muội lại. Lúc ấy, ban đêm vợ chồng hai người ra quyết định trong nước mắt.

Không nghĩ tới ngày hôm sau, La Tiểu Muội liền cự tuyệt không muốn về Diệu Thành. Cũng cùng vợ chồng hai người trở về nông thôn, sinh hoạt đạm bạc.

Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn liền nghỉ. Sinh hoạt nhẹ nhàng lại sung sướиɠ hạnh phúc, tuy rằng không được gặp con gái ruột, nhưng quay đầu lại nhìn thấy nụ cười xán lạn của La Tiểu Muội, mẹ La cũng lộ ra một nụ cười, sau đó bất đắc dĩ nói: “Không gặp thì không gặp! Chưa cho nó ăn một miếng cơm, cũng không là gì cả.”

La Tiểu Muội tiến lên ôm lấy mẹ, làm nũng nói: “Mẹ còn có con.”

Mẹ La liền cười hiền từ: “Tối nay muốn nấu món gì?”

La Tiểu Muội nghĩ nghĩ nói: “Cha với mẹ đều chưa ăn qua Sukiyaki* đi? Đêm nay con liền nấu một nồi chúc mừng sinh nhật, sau đó thì ăn bánh ngọt hai tầng.”

Mẹ La cười cong cong mắt: “Sao con có khả năng làm như vậy?”

La Tiểu Muội cũng cười dịu dàng: “Bởi vì con giống mẹ.”

Ánh hoàng hôn sau núi bao phủ căn nhà nhỏ, đem hai thân ảnh kéo dài, chim về tổ bay qua trên đầu hai người, ngoài cửa truyền đến tiếng thắng xe máy, đồng thời vang lên giọng nói sang sảng của cha La: “Tiểu Muội mau tới đây, xem cha mua cho con cái gì này.”

***

Trái ngược với hình ảnh hài hòa La gia ở nông thôn Phổ Thành, lúc này, trên bàn ăn La gia Diệu Thành lại có chút nghiêm túc.

Cha La không nhịn được nhíu mày: “Hiện tại con cũng mới 20 tuổi, sao không đi đọc sách, vậy con muốn làm cái gì?”

Hai mắt La Mạt sáng lấp lánh nhìn dì Trương đặt một bát gà chưng xuống bàn ăn, da gà khô vàng, phảng phất hương vị thơm ngon, khiến La Mạt cũng không có phản ứng lại bọn họ.

Chỉ thuận miệng nói: “Thế giới lớn như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, chỉ nghe chết đói, con còn chưa nghe đến nhàn chết.”

Cha La: “……. Có ý gì?”

La Mạt ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Không phải là hưởng thụ chờ chết sao?”

La Mặc Hàm: “Khụ khụ khụ………”

La Mặc Hàm bị cô da mặt dày nghiêm túc hỏi khiến muốn sặc, vẻ mặt của cha La cũng khϊếp sợ: “Con mới 20 tuổi!”

Sao lời nói lại giống lão cán bộ về hưu như vậy?

La Mặc Hàm không thể không nói: “Hiện giờ ông nội xem trọng mày nhất, mày không đến trường thì tự đi mà nói với ông nội, đừng để cuối cùng biến thành cái nhà này không cho mày đi học.”



La Mặc Hàm một tay xé đùi gà, một tay giương mắt liếc nhìn La Mặc Hàm một cái, cười nói: “Anh yên tâm đi, em và cái người em gái kia của anh không giống nhau, trong ngoài đều là một dạng đâu.”

La Ninh Hạm nằm không cũng dính đạn: “…………”

La Mặc Hàm: “………..” Hắn cũng không nghĩ tới, một câu như vậy liền có thể đánh tới người Ninh Ninh.

Cha La cười nhạo một tiếng: “Người trong ngoài như một như con, có thể khuyên ông nội đừng lấy cổ phẩn của chúng ta ra nói đùa sao?”

La Mạt mỉm cười lắc đầu: “Không thể.”

Cha La: “Vì cái gì?”

La Mạt cũng thấy kỳ quái hỏi: “Cha nhìn thế nào mà nói ông nội là nói đùa.”

Cha La: “……….”

Bữa cơm chiều kết thúc trong bầu không khí không quá vui vẻ.

Đúng như La Mặc Hàm nói, buổi tối La lão thái gia gọi điện thoại hỏi La Mạt: “Sao cháu lại không đến trường?”

La Mạt nói trắng ra: “Cháu không thích đi học.”

Đại khái La lão thái gia cũng nghĩ đến những gì La Mạt đã trải qua, trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn thở dài: “Được, đều được.”

La Mạt cười cười: “Vậy cháu cúp máy trước.”

La lão thái gia: “Từ từ, ta có thể hiểu vì cái gì cháu không muốn tới trường. Hơn nữa ta cũng biết, hiện tại cháu không có bệnh trầm cảm đi?”

La Mạt không trả lời, La lão thái gia lại tiếp tục nói: “Ta hy vọng về sau cháu có thể tới công ty, nhưng cháu nhìn thế giới còn quá ít. Sách có thể không đọc, nhưng có thể nghĩ tới đến đó nhìn thử xem?”

La Mạt sửng sốt: “Nhìn thử?”

La lão thái gia: “Ừ, so với đi học đại học thì đi nhìn thử xem, không cần đọc sách, đi thấy việc đời. Giống như đi khắp cả nước, không cần đi du lịch, mở rộng tầm mắt. Giống như đi vòng quanh thế giới, không cần thăm dò, chỉ cần hiểu rõ thế giới này rộng lớn bao nhiêu.”

La Mạt hỏi: “Mấy thứ này, nếu không đi, cháu cũng biết.”

La lão thái gia cười: “Ai có thể trong tình huống khốn cùng lại nghĩ đi du lịch để giải quyết. Ai biết con người nhỏ bé như bụi bặm, phiền não lại càng không đáng nhắc tới. Nhưng mà, chỉ có đi xem dòng chảy của vũ trụ, mới có thể càng sáng tỏ.”

La Mạt cúi đầu trầm tư một chút, cũng không có lập tức cự tuyệt, mà nói là: “Được, cháu sẽ suy nghĩ một chút.”

La lão thái gia cười: “Cháu cứ suy nghĩ đi, ông nội sẽ không hại cháu.”

Vì thế, ngày La Ninh Hạm quay lại trường học, La Mạt ngồi bên cạnh, vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Tôi muốn đi xem thử.”

Cô quay đầu nhìn về phía La Ninh Hạm, hai mắt sáng lấp lánh: “Ở bên đó chơi rất vui vẻ sao?”

Đúng vậy, cô không chỉ là một củ cải trắng tinh chưa ăn qua mỹ vị, mà cô còn là một củ cải trắng tinh chưa trải sự đời.

La Ninh Hạm: “………” Tôi……. Có một câu chửi thề, không biết có nên nói hay không.

Con mẹ nói cô thật sự muốn đi học với tôi!!!

*Sukiyaki: Món lẩu của Nhật.