Chương 46

Bùi Tần Tần lấy ra đao nhỏ phòng thân mà Tần Xuyên cho cô, chính là đào đất một phát nhổ cỏ đuôi chó ra.

Cô còn cố ý uống nước khoáng xong để rỗng chai, cắt bỏ miệng chai nhỏ, đổ đầy bùn đất để đặt cỏ đuôi chó. Sau khi làm xong những thứ này, cô thấy trong ly của Tráng Tráng còn có chút nước, liền thuận tay cầm lấy đổ lên thân của cỏ đuôi chó.

Kết quả một màn này vừa vặn bị Tráng Tráng trở về nhận lỗi nhìn thấy.

Nó ở bên kia đường đối diện khóc một lần nữa: [Đó là nước của Tráng Tráng! Của Tráng Tráng!] Em ghét tên cỏ kia! Có nó không có Tráng Tráng!

Bùi Tần Tần nghe thấy âm thanh của Tráng Tráng quay đầu lại, trên mặt còn chưa kịp mừng rỡ, lại thấy Tráng Tráng chạy... Mi sao lại bỏ chạy nữa!

"Không phải, Tráng Tráng mi nghe ta nói, ta là muốn cho mi uống nước mới không phải là không cho mi uống nước!" Bùi Tần Tần mạnh mẽ đứng dậy đuổi theo Tráng Tráng, vừa mới chạy hai bước, mắt cá chân đã bị một thứ gắt gao giữ chặt, thiếu chút nữa làm cô ném xuống đất thành bánh mì.

Là lá cỏ đuôi chó, nó quấn lấy mắt cá chân Bùi Tần Tần không cho cô rời đi!

Trời ạ, mi đây là đang làm gì vậy?

“Buông ra! Không, đừng buông ra! Mi đừng buông!" Bùi Tần Tần phát ra mệnh lệnh ngược lại, sau đó cỏ đuôi chó thật sự không buông cô ra.

Cô niệm phật, luôn luôn cảm thấy rằng thực vật này đang đùa giỡn cô, nhưng cô không có bằng chứng.

Lúc này Tráng Tráng đã chạy xa, cô chui vào trong bụi cỏ cũng không đuổi kịp, dứt khoát nhẹ nhàng xoay người, nói với cỏ đuôi chó đột nhiên cao hai mét: "Miên Miên a, mi quấn chân ta làm gì đây? Ta sẽ không đi, không phải ta đã trở lại sao? Mi buông ta ra được không?" Nếu không sợ mi bạo tẩu, ta đã lập tức rút dao băm lá của mi.

Ô, một người dị năng sống như cô vậy thật sự là quá hèn mọn, cô cư nhiên bị thực vật mình giục sinh vây khốn.

Cỏ đuôi chó không hề động đậy, cao lãnh kéo cô đến bên cạnh mình, cũng không làm gì cô, chính là không buông mắt cá chân cô ra.

Bùi Tần Tần cảm giác mình là vượng tài bị truộc vào dây xích, không nói gì mà ngồi xổm bên dưới cỏ đuôi chó chờ Tần Xuyên trở về.

Bất quá còn chưa nói, lá cỏ đuôi chó này rất có thể che nắng.

Bùi Tần Tần nhìn đồng hồ đeo tay, cách Tần Xuyên trở về còn có mười phút.

Này, sao thời gian lại chậm như vậy?

Cô chịu đựng!

Cô rút mía từ túi đồ ăn nhẹ về tiếp tục gặm, không còn lo lắng, sợ hãi như trước, bởi vì bên cạnh cô có thêm một cây cỏ đuôi chó dị biến.

Tuy rằng nó không quá nghe lời, nhưng nói như thế nào đây, so với không có thì tốt hơn, nó cao cao mạnh mẽ như vậy đứng ở bên cạnh cô, rất có thể dọa người.

Gió đã trở lại, lá cây xung quanh bắt đầu xào xạc, theo đó còn có một trận tiếng động cơ xe thể thao nổ vang, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể đoán được tốc độ xe nhanh bao nhiêu.

Bùi Tần Tần dừng động tác nhai mía, còn chưa kịp đứng dậy chui vào trong cỏ trốn đi, một chiếc xe thể thao màu xanh biếc đã từ tay phải của cô phóng nhanh qua.

Tuy rằng tốc độ xe rất nhanh, nhưng Bùi Tần Tần vẫn nhìn thấy người lái xe, đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, hai người cách khoảng không ngắn ngủi nhìn nhau một giây.

Đồ ngốc, Bùi Tần Tần giơ tay quạt khí thải xe, lái xe thể thao có động tĩnh lớn như vậy là không sợ bị tang thi đuổi theo đi.

Nghĩ đến đây, Bùi Tần Tần lập tức thò đầu thăm dò phương hướng xe đến.

Cũng may, thật không có tang thi đuổi theo. Nếu tang thi đuổi tới nơi này nhìn thấy cô, cô không phải là lập tức bị ngủm củ tỏi sao?

Bất quá nơi này có chút cổ quái, cô quay đầu nhìn chung quanh, phụ cận chỗ này có cái gì khiến tang thi e ngại sao? Tại sao tất cả chúng nó đều không đặt chân đến đây? Bởi vì dây leo đen? Ở kia cũng quá xa đi chứ?

Bùi Tần Tần trăm mối không giải thích được bắt đầu tự hỏi Tráng Tráng đã đi đâu.

Lúc này cách Tần Xuyên trở về còn tám phút.

Bùi Tần Tần buông cổ tay xuống chuẩn bị đứng dậy sau khi ngồi chồm hổm dưới gốc cây, bởi vì ngồi chồm hổm ở ven đường thật sự quá chói mắt.

Nhưng cô vừa định đi, hai chiếc lá bằng phẳng, hình tam giác dài hẹp liền kéo cô đến trước tán, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như thắt hai dây an toàn cho cô.

Than ôi... Ta không thể rời mi một bước, phải không?

Cô định đυ.ng vào thân cỏ đuôi chó, nghe thấy tiếng gầm gú từ xa chạy trở về.

Cửa sổ xe hạ xuống, bốn thanh niên bên trong xe nhìn chằm chằm vào cô.

Bùi Tần Tần: "......” Nhìn cái gì, chưa từng thấy người dị năng bị thực vật của mình bắt cóc a?

Miên Miên xem chuyện tốt mi làm đi, mi không cho ta trốn, mi còn không thể dời về phía sau vài bước sao? Tráng Tráng đều có thể dời rễ cây cách đất giương oai khắp nơi!

Bùi Tần Tần không nói lời nào, bọn họ cũng không nói lời nào, ánh mắt kia phảng phất đang xác định cô là người hay là quỷ.

Dù sao thế đạo đã thay đổi, trong sinh tồn đàn ông chiếm ưu thế cũng không nhất định sống giống một con người, một cô gái lại có thể bảo trì bộ dáng như trước mạt thế.

Mái tóc dài ngang vai đen nhánh, làn da mịn màng bóng loáng, có thật sự tồn tại trong tự nhiên không?

Tên thanh niên ngồi sau dẫn đầu phá vỡ trầm mặc nói: "Các cậu xem, cô ta vừa rồi còn ngồi chồm hổm, hiện tại đã bị trói, khẳng định có người ở sau lưng câu cá chấp pháp, chúng ta không nên bị lừa."

Ách —— có đạo lý, vậy các người thật nhanh đi đi thôi.

Bùi Tần Tần yên lặng nhìn bọn họ, không lên tiếng.

Gã đàn ông đeo kính ngồi ở ghế sau phát hiện vật tư dưới gốc cây của Bùi Tần Tần, tươi cười nhã nhặn nói: "Ai câu cá chúng ta có thể mặc kệ, nhưng mồi đặt trước mặt chúng ta vẫn phải thu."

Gã ra hiệu cho bọn họ để xem túi đồ ăn vặt lớn dưới gốc cây.

Bùi Tần Tần: "......" Có thể, các anh rất có tinh thần mạt thế cầu sinh, phụ nữ có thể không cần, vật tư nhất định phải có. Còn sáu phút nữa, các anh phải mau chóng lấy, bằng không chờ Tần Xuyên trở về cũng không biết là ai lấy vật tư của ai.

Người đàn ông lái xe nhìn Bùi Tần Tần lên tiếng: "Đừng xúc động, trói cô ta là cỏ dị biến, Tráng Tráng, cậu đi giải quyết gốc cỏ kia đi."

Anh ta rõ ràng có tiếng nói.