Chương 45

Bùi Tần Tần không buông tha tiếp tục vuốt ve cỏ đuôi chó nói: "Được rồi, ta biết nó không phải Tráng Tráng." Nếu nó có thể giao tiếp với ta như mi, ta sẽ gọi nó là Miên Miên, lá của cỏ đuôi chó này vẫn còn rất cắt tay, được gọi là Miên Miên có thể trung hòa rất tốt.

Cô vừa nghĩ như vậy, ngón tay đã bị lá cây phủi đi một chút.

[Ngao——!] Tráng Tráng thấy ngón tay Bùi Tần Tần chảy máu, lại từ trong ly thủy tinh nhảy ra, dùng lá cây mới mọc ra nhổ cây cỏ đuôi chó lên! Sau khi nhổ ra còn dùng sức quăng hai cái, đem bộ rễ dính bùn đất của nó vứt đi, sau đó giương lá lên ném nó lên đường lớn nóng đến nóng chân.

Cứ như vậy còn chưa giải được hận, còn dài ra đến một mét nhảy lên thân cỏ đuôi chó điên cuồng giẫm lên mặt nó.

[Cỏ xấu xa, cỏ xấu xa!]

Bùi Tần Tần nhìn vết máu rất nhỏ trên ngón trỏ, lại nhìn Tráng Tráng vô cùng cuồng nhiệt, nghĩ thầm không hổ là hệ thực vật, biết rõ nhược điểm của đối phương, rút ra còn phải run bùn hai cái rồi ném đến chỗ nóng phơi nắng.

"Tráng Tráng, ta không có bị gì cả, mi mau trở về, cẩn thận mi cũng bị phơi nắng thành rau khô nha." Bùi Tần Tần đi tới muốn trấn an nó, lại bị lá cây sắc bén như đao của nó đánh đuổi.

Đừng nhìn nó ở thời điểm hình thể bình thường đẹp đẽ mềm mại, một khi lớn lên, các vị trí toàn thân đều có thể làm vũ khí!

Tránh thoát một kích còn có một kích, Bùi Tần Tần ở thời điểm gặp nguy hiểm, theo bản năng bảo vệ đầu, bất quá đau đớn trong dự liệu cũng không có xuất hiện.

Tráng Tráng thu hồi lá cây vào thời điểm khẩn yếu, khóc lóc [Tráng Tráng phạm sai lầm] sau đó rụt lại rời đi.

Chung quanh cỏ cây tươi tốt như vậy, Bùi Tần Tần buông cánh tay bảo vệ đầu xuống muốn giải thích với nó, nó đã chạy không thấy bóng dáng.

"Tráng Tráng?"

"Tráng Tráng!!"

Bùi Tần Tần ở chung quanh bốn phía hô hai tiếng, lại sợ dẫn tới những thứ khác cô không dám gọi tiếp, cũng không biết nên tìm hướng nào. Hơn nữa cô còn phải ở chỗ này chờ Tần Xuyên trở về, tùy tiện rời đi có thể dẫn đến kết quả hai người một cây rau đều tan rã.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chọn ở tại chỗ chờ đợi. Chờ Tần Xuyên trở về cùng nhau tìm Tráng Tráng, hoặc là chờ Tráng Tráng tự mình trở về.

Bùi Tần Tần một mình đứng ở giữa đường, nhớ tới Tần Xuyên nói tác dụng phụ của máu cô, vội vàng tìm băng cá nhân dán lên vết thương chỉ chảy một chút máu.

Cô không nghĩ tới Tráng Tráng lại để ý cô như vậy, nếu cô cẩn thận một chút thì tốt rồi!

Bùi Tần Tần cúi đầu nhìn cỏ đuôi chó bị Tráng Tráng giẫm bẹp, thở dài khom người nhặt nó lên, thả về vị trí trước khi Tráng Tráng nhổ nó.

Chính mình cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.

Bốn phía đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây lay động cũng biến mất.

Tần Xuyên không ở bên cạnh, Tráng Tráng cũng không có ở đây, Bùi Tần Tần ôm đầu gối của mình nội tâm dần dần thấp thỏm, thời gian cũng trở nên dài dằng dặc.

Hai mươi phút mới trôi qua năm phút, cách Tần Xuyên trở về còn mười lăm phút.

Lâu thật.

Cô mệt mỏi đem mía đã gặm trước đó bỏ vào túi đồ ăn vặt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, luôn cảm giác trong cỏ có thứ gì đó toát ra.

Vài phút sau, Bùi Tần Tần thầm cảm thấy mình không thể tự dọa mình như vậy.

Cô xắn tay áo lên đem cỏ đuôi chó một lần nữa trồng trở về đất, còn dùng nước trong ly của Tráng Tráng tưới cho nó, nhìn xung quanh, lặng lẽ nói với nó: "Thật xin lỗi a, để cho mi vô duyên vô cớ bị đánh một trận, nơi này của tụi mi vẫn yên tĩnh như vậy sao?"

Bùi Tần Tần đưa tay điểm vào rễ cỏ đuôi chó nằm sấp trên mặt đất, quay đầu chú ý động tĩnh chung quanh nói: "Không biết một mình anh trai đối phó với dây leo đen kia có nguy hiểm hay không. Ta nghĩ trong môi trường như vậy, nông trường sẽ không có gà và vịt còn sống sót, trứng gà trứng vịt có thể có một chút. Mi cảm thấy thế nào?"

Cô nói xong thu hồi tầm mắt, phát hiện cỏ đuôi chó vừa rồi đã đứng lên cao đến đầu gối cô!!

Mẹ kiếp! Bùi Tần Tần bị dọa.

Dị năng này thật sự khủng bố, lúc linh lúc không linh, lúc cần dùng không được, lúc không cần đột nhiên xuất hiện!

Đột nhiên xuất hiện liền đột nhiên xuất hiện đi, tốt xấu gì cũng có thể chứng minh dị năng của cô tồn tại.

"Hắc, xin chào?" Bùi Tần Tần cố gắng cùng gốc cỏ đuôi chó được giục sinh này trao đổi, nhưng đối phương cũng không có phản ứng. Bùi Tần Tần cân nhắc, chăm chú nhìn nó trong lòng nói: "Tiếp tục lớn lên."

Mệnh lệnh vừa ra, cỏ đuôi chó lặng yên không một tiếng động mọc dài đến đầu gối cô, trước mặt cô bất ngờ trở lại trạng thái dài bằng một ngón tay.

Bùi Tần Tần co giật khóe miệng, ta là bảo cho mi tiếp tục lớn lên không phải là để cho mi trở về nguyên trạng! Quên đi, mi vừa thích ứng không lâu đi, ta đổi cỏ dại tiếp tục thử.

Cô đã sờ tới được môn đạo, có thể là phải không đếm xỉa tới mới có thể để cho những thực vật này tiếp nhận dị năng của cô.

Bùi Tần Tần bắt đầu tìm kiếm những loại cỏ nhỏ khác chung quanh, nhưng tay vừa rời đi, cỏ đuôi chó thu nhỏ liền "hô" đến cao một mét, sau đó từ đỉnh đầu mở ra một đóa bầu dục.

Hoa vẫn là màu hồng phấn hiếm hoi!

Bùi Tần Tần đã gặp qua cỏ đuôi chó màu hồng phấn.

"Hắc!" Bùi Tần Tần vuốt ve cái hoa nhỏ của nó, một lần nữa nói: "Mi thật tuyệt vời a, có thể cao hơn một chút không?"

Lần này cỏ đuôi chó nghe lời, ở dưới đầu ngón tay Bùi Tần Tần vυ"t vυ"t hướng lên trên, rất nhanh đã mọc đến cao năm mét, lá cây hoàn toàn che khuất thân ảnh Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần kích động đứng dưới cỏ đuôi chó, cô hình như biết làm thế nào thúc đẩy thực vật!

Chính là thực vật giục sinh như vậy sẽ không giống như Tráng Tráng cùng cô trao đổi, nhiều nhất chỉ là một cây khi thì nghe lời, khi không nghe lời. Xem ra vẫn phải tự tay trồng và chăm sóc mỗi ngày, cho đủ thời gian ở chung, mới có thể làm cho chúng thông minh như Tráng Tráng.

"Được rồi, mi biến trở về đi, cây to đón gió, mi vẫn nên khiêm tốn một chút."

Lời còn chưa dứt, cỏ đuôi chó đột nhiên từ năm mét đột phá tám mét!

Bùi Tần Tần: "...” Cô thật sự không hiểu vì sao nó lại phản đối suy nghĩ của cô.

Bảo mi không dài ra, không để cho mi phát triển mạnh mẽ.

Mi lại thích lớn lên, phải không?

Bùi Tần Tần đặt tay lên cành của nó nói: "Tiếp tục dài, không có mệnh lệnh của ta không được dừng lại!"

Cỏ đuôi chó không nhúc nhích.

Bùi Tần Tần ở trong lòng chửi bới, mi thật đúng là chỉ nghe ngược lại a?

Thật thú vị, cô sẽ đào nó trở lại để trồng! Nhưng tiền đề để đào nó trước tiên phải làm cho nó nhỏ hơn.

A, không phải là nói ngược lại sao?

Bùi Tần Tần nhìn hoa nhỏ cỏ đuôi chó nói: "Lớn lên! Lớn lên! Lớn lên!"

Cỏ đuôi chó ngay lập tức thu nhỏ, thu nhỏ, thu nhỏ

Nice!