Chương 24: Bà chủ

Lúc Tần Phong sắp về Thượng Hải, mẹ Lâm liền mời cả nhà bọn họ tới nhà mình làm khách, sau ngày hôm đó Lâm Thiền Yên cũng không nói chuyện với anh nữa, hôm nay gặp thì có hơi xấu hổ, nhưng thật ra Tần Phong vẫn cười nói với cô như thường, khiến cô càng cảm thấy mình quá keo kiệt.

Mẹ Lâm và mẹ Tần bận bịu trong nhà bếp, bỗng nhiên thò đầu ra từ nhà bếp gọi cô, “Tiểu Yên nè, con gọi điện hỏi Tống Tích có thời gian tới nhà ăn cơm không đi.”

Lâm Thiền Yên vui mừng hớn hở đi gọi điện cho Tống Tích, anh nghe xong liền đồng ý, anh nói thay đồ xong sẽ tới ngay.

Cô bỏ điện thoại xuống rồi đi thay bộ váy khác muốn xuống dưới đón anh, mẹ Tần thấy vậy bèn chọc cô là con gái lớn phải gả đi đúng là không thể giữ mãi trong nhà được, ngoảnh lại liền dạy bảo con trai nhà mình.

Lâm Thiền Yên đi từ từ dọc theo đường nhỏ ra đón anh, đi được nửa đường thì từ xa nhìn thấy anh đang cầm theo hai bình rượu, cô liền chạy tới khoác tay anh: “Sao lại đem đồ tới nữa.”

“Hôm trước anh đi xưởng rượu thì được ông chủ tặng, năm nay không còn sản xuất nữa, cho ba em nhậu.” Tống Tích nói.

“Sao anh tốt vậy chứ.” Lâm Thiền Yên nhảy nhót khen anh.

Tống Tích cười nắm tay cô đi về, dọc theo đường đi Lâm Thiền Yên giới thiệu về mối quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà cô cho anh nghe, rồi còn kể chuyện Tần Phong làm việc ở Thượng Hải.

Sau khi về tới nhà, ba Lâm thấy bình rượu thì vô cùng vui vẻ, bình thường ông cũng hay uống hai hớp rượu, nhưng là rượu từ năm ông cưới, sau đó luôn cảm thấy mùi vị của những sản phẩm mới không ngon được như vậy, kích động muốn mở ra uống trong bữa cơm.

Bữa tối vô cùng thịnh soạn, mẹ Tần cũng xem Lâm Thiền Yên như con gái nuôi, luôn dặn dò Tống Tích phải đối xử tốt với Tiểu Yên, Tống Tích luôn nói vâng dạ, uống với người lớn hai ly.

Cơm nước xong, trong quán có việc nên Tống Tích phải đi, Lâm Thiền Yên một hai muốn đi theo, mẹ Lâm nói cô không biết lễ phép, nhưng ba Lâm có uống chút rượu, thấy con gái như vậy thì khoác tay bảo, “Đi đi mau đi nhanh đi, đừng có ở nhà chọc giận ba nữa.”

Lâm Thiền Yên vui vẻ kéo anh ra ngoài.

“Anh có uống say không đấy?” Cô lo lắng hỏi.

“Không say, anh chỉ uống có ba ly mà thôi.” Tống Tích nói.

Bọn họ về quán nói chút chuyện với lão Chu, gần đây buôn bán có chút ế ẩm, trong quán cũng không bận gì nhiều, Tống Tích ở lại một lát để xem tình huống giao hàng tận nơi, liền chuẩn bị về.

“Giờ về luôn sao?” Lâm Thiền Yên hỏi anh.

“Sao vậy, bà chủ vẫn còn chỉ thị gì hả?” Tống Tích mỉm cười dựa sát vào cô hỏi, Lâm Thiền Yên lập tức đỏ mặt.

Gì vậy chứ! Không phải là do mới nãy lúc đang ăn cơm, ba Tần biết Tống Tích học máy tính nên có nói một câu ở thành phố sẽ nhiều cơ hội lớn hơn, không nhắc tới chuyện này thì còn tốt, Lâm Thiền Yên vừa nghe tới chuyện này liền thấy thiếu kiên nhẫn, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Không đi đâu, con chỉ thích làm bà chủ quán BBQ nướng thôi.”

Về đến nhà anh, Lâm Thiền Yên tới tủ lạnh lấy trà chanh tự pha để lạnh ra rồi rót hai ly, mát lạnh vừa miệng.

Tống Tích ra khỏi phòng ngủ, cầm một cái thẻ ngân hàng giao cho cô, “Trong này có tiền kiếm được từ vài công việc anh nhận, ngoài trừ chi tiêu thường ngày còn dư lại, anh có để dành tám vạn, sau này cứ mỗi tháng anh sẽ gửi một khoản tiền vào đây theo thường lệ, đây là tiền tích góp của nhà chúng ta, sau này sẽ giao cho bà chủ là em quản lý.”

Lâm Thiền Yên rất là cảm động, cô không để ý đến chuyện tiền nong, nhưng cô hiểu anh tình nguyện giao tiền tiết kiệm cho cô đã nói rõ lên điều gì.

“Em cũng sẽ chuyển tiền tiết kiệm của em vào, sau này em và anh sẽ cùng nhau nỗ lực.” Lâm Thiền Yên cầm thẻ nghiêm túc nói với anh.

“Không cần đâu, tiền em thì là của em, tiền của anh cũng là của em, tới cả anh cũng chỉ là của em, em có muốn không?” Tống Tích nói.

Lâm Thiền Yên dựa vào ngực anh làm nũng, thật sự chịu không nổi mất, anh học ở đâu vậy chứ, làm sao lại biết nói mấy lời ngọt ngào này vậy hả!