Chương 23: Ấm áp

Sáng sớm chủ nhật, Lâm Thiền Yên đang thay đồ trong phòng ngủ để chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy mẹ Lâm réo to ở phòng bếp, cô liền chạy ra ngay, ống nước của bồn nước bị vỡ, phun nước ra khắp nơi, mẹ Lâm đã mù đồ điện rồi lại còn che chặt vòi nước lại, nước chảy ào ạt ra từ khe hở ngón tay, mẹ Lâm bị nước phun nên không mở mắt ra được, Lâm Thiền Yên cười đến đau bụng, vội vàng đi tới kéo bà ra.

Hai mẹ con nghiên cứu cả buổi cũng không biết làm thế nào, đúng lúc này ba Lâm lại đang đi công tác, Lâm Thiền Yên nghĩ đến tấm quảng cáo sửa ống nước dán ở hành lang, liền giục mẹ Lâm đi thay đồ, còn cô thì ra ngoài tìm số điện thoại để gọi, nhưng cô gọi tới tận hai cuộc cũng không ai nghe máy, đúng lúc này cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

“Ủa, sao anh lại tới đây?” Lâm Thiền Yên vui mừng nhìn người tới.

“Được nghỉ phép năm (1) nên vừa lúc đến thăm hai bác, em đứng đây làm gì vậy?” Tần Phong cười hỏi cô.

(1) Nghỉ phép năm: Hay ngày nghỉ hàng năm (cách gọi chính xác trong Luật lao động) là một trong những quyền lợi cơ bản và quan trọng mà người lao động (NLĐ) được hưởng trong 1 năm làm việc cho bất kỳ công ty, doanh nghiệp, tổ chức hay đơn vị nào (tức cho người sử dụng lao động (NSDLĐ)). Tùy thuộc vào môi trường làm việc, tính chất công việc và quy định tại mỗi nơi mà NLĐ sẽ được hưởng số ngày nghỉ phép năm tương ứng (có thể là 12, 14 hoặc 16 ngày trong vòng 1 năm). Trường hợp, NLĐ chưa đủ 1 năm làm việc thì vẫn được hưởng chế độ này với mỗi tháng làm việc kết thúc sẽ tương ứng với 1 ngày nghỉ phép cộng thêm.

“Mau vào đi, em đang tìm người sửa ống nước. Mẹ ơi, anh Tần Phong tới!” Lâm Thiền Yên gọi mẹ Lâm ở trong phòng ngủ.

“Ôi chao, Tiểu Phong tới chơi sao, hôm trước có nghe mẹ con nói con đã về.” Mẹ của Tần Phong và mẹ Lâm là chị em tốt, trước lúc Lâm Thiền Yên sinh ra, mẹ Lâm cũng thương yêu Tần Phong như con ruột của mình, sau khi anh tốt nghiệp thì ở lại Thượng Hải làm việc, cũng không gặp nhau hơn một năm rồi, bây giờ gặp lại đương nhiên sẽ thấy vui vẻ.

Không rảnh lo chào hỏi nhiều, Tần Phong nhìn phòng bếp chảy đầy nước, đại khái cũng biết sao lại thế này, anh bèn đi vào nhìn thoáng qua, sau đó đi ra nói anh đi mua ống nước mới để thay, lại hỏi mẹ Lâm van ở đâu còn tắt nước trước.

Lúc đổi ống nước, mẹ Lâm đứng ở bên cạnh giúp chẳng được gì, còn gây phiền phức thêm, còn chưa sửa xong đã mở van tổng, nhất thời lại có một màn trình diễn suối phun, Lâm Thiền Yên đứng ở cửa liền cầm điện thoại quay lại một đoạn video ngắn rồi post lên dòng thời gian càm ràm.

Cuối cùng cũng dọn dẹp xong lũ lụt trong nhà, trong lúc đó ba Lâm xem được liền gọi về hỏi thăm, mẹ Lâm kéo Tần Phong nói chuyện, dù sao cũng chỉ quay xung quanh mấy vấn đề công việc và cá nhân, Tần Phong nhìn Lâm Thiền Yên đang gọt trái cây ở bên cạnh, cười nói vẫn chưa có bạn gái, còn đang suy xét vấn đề này.

Vốn dĩ Lâm Thiền Yên muốn đi tìm Tống Tích, nhưng mẹ Lâm giữ Tần Phong lại ăn trưa, nên cô đành phải ở nhà tiếp anh, mẹ Lâm bận bịu trong nhà bếp, còn hai người thì vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm ở phòng khách.

Bỗng nhiên Tống Tích gọi điện tới.

“Nhà em bị rò rỉ nước hả?” Tống Tích hỏi.

“Đúng vậy, van nước trong nhà bếp bị hỏng, đã thay cái mới rồi.” Lâm Thiền Yên nói rồi liền đứng dậy đi sang bên cạnh nhận điện thoại, người đàn ông ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.

“Sao lại không gọi cho anh?” Tống Tích lại hỏi.

“Vốn dĩ em muốn tìm người sửa ống nước, ai ngờ đâu những số điện thoại trên mấy tấm quảng cáo lại không gọi được. Đúng lúc này lại có khách tới chơi nhà, nên đã thuận tiện sửa được rồi.” Lâm Thiền Yên giải thích với anh.

Đầu bên kia điện thoại có người gọi anh chọn hàng.

“Anh mau làm việc tiếp đi, trưa nay em phải ở nhà ăn cơm, tối nay em sẽ đến tìm anh có được không?” Lâm Thiền Yên nói.

“Được, lúc tới thì gọi điện cho anh, giờ anh phải đi ra ngoài một chuyến.” Vốn dĩ Tống Tích định chờ cô đến rồi đi với cô luôn nhưng đợi cả buổi lại không thấy, xem được bài trên dòng thời gian mới gọi điện thoại cho cô.

“Vâng, buổi trưa anh nhớ ăn cơm đấy, đừng có mà bỏ ăn, cũng không được ăn đại cái gì đó, phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng, anh biết chưa?” Lâm Thiền Yên dặn dò anh.

“Anh biết rồi thưa bà quản gia nhỏ.” Tống Tích cười rồi cúp điện thoại.

“Bạn trai sao?” Tần Phong thấy cô về lại, liền hỏi cô.

“Ừm.” Lâm Thiền Yên ngại ngùng gật đầu.

Tần Phong nhìn cô cả buổi, cũng không nói gì thêm. Lúc ăn xong phải đi thì hỏi cô có đi đâu không, anh có lái xe có thể đưa cô đi luôn, Lâm Thiền Yên cũng không muốn đi bộ giữa thời tiết nóng bức thế này bèn đồng ý.

Cô chỉ đường đi đến quán đồ nướng, quả nhiên Tống Tích không có ở đây, lão Chu nói có thể phải đợi thêm một lúc nữa anh mới về, Lâm Thiền Yên định ở lại quán chờ, cũng có thể giúp đỡ xâu thức ăn gì đó.

“Anh ta mở tiệm đồ nướng sao?” Đằng sau bỗng truyền đến giọng của Tần Phong, cô tưởng là anh đã đi từ lâu rồi nên thấy hoảng sợ.

“Đúng vậy.” Lâm Thiền Yên cười tủm tỉm trả lời.

“Không có công việc chính thức sao?” Tần Phong lại hỏi, nhíu mày lại, dáng vẻ rất chướng mắt, Lâm Thiền Yên lập tức cảm thấy bị xúc phạm.

“Không có đấy, anh ấy tự làm ăn, em thích ăn đồ nướng, thích nhất là ăn đồ nướng anh ấy nướng cho em, em cảm thấy rất là ngon.” Lâm Thiền Yên nói có phần kích động, sợ mình không thể mang lại niềm tự hào cho Tống Tích.

“Xin lỗi em, anh không có ý xấu gì đâu, anh chỉ đang quan tâm em thôi. Anh đi trước nhé, hôm nào rảnh lại cùng ăn bữa cơm.” Tần Phong xoay người rời đi, Lâm Thiền Yên bỗng cảm thấy có phải mình đã quá nhạy cảm rồi không.

Tất cả mọi chuyện đều bị công dân nhiệt tình lão Chu nhìn ở trong mắt, ông giống như nhân tinh (2) vậy đó, nên đã nhìn ra lòng dạ của tên đàn ông kia, vì thế lúc ông chủ Tống về tới nơi liền kéo anh qua nói: “Tình địch xuất hiện rồi đấy, người ta còn lái BMW nữa.”

(2) Nhân tinh: Chỉ những người có đầu óc và khả năng tính toán đặc biệt, hiểu biết việc đời, không dễ bị lừa, xử sự khôn khéo, không dễ bị thiệt.

Tống Tích nghe xong cũng không quan tâm tới ông, mà xoay người đi vào, Lâm Thiền Yên ngồi ở trong quán đang xâu thức ăn với người khác. anh nhớ lại lời tường thuật mới nãy của lão Chu, anh bỗng nhiên cảm thấy rất ấm áp.