Chương 19: Bạn cũ tới chơi (1)

Từ khi Tống Tích nói rõ ra hết với Lâm Thiền Yên, anh luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có gì đó là lạ, vẻ tận lực hiểu rõ và kiên nhẫn khiến cho anh nổi giận, thế nên khi ông chủ Tống vừa có cơ hội thì sẽ đè người ta xuống trừng trị một trận.

Những lần đó Lâm Thiền Yên thường mềm nhũn ra vì kĩ năng sử dụng đồng thời cả môi lẫn lưỡi của anh, liên tục khen anh lợi hại, không dám trêu ghẹo anh nữa.

Hôm nay lúc đang làm việc thì Lâm Thiền Yên nhận được tin nhắn WeChat của anh, anh nói có mấy người bạn cũ đến chơi với anh, anh phải lái xe đến sân bay thành phố Lâm để đón họ, buổi tối sẽ gọi điện cho cô tới cùng ăn cơm.

Lâm Thiền Yên ở nhà đợi cả buổi trời, mẹ Lâm vẫn luôn hỏi cô có ăn cơm không, cô đành phải nói Tống Tích đã về rồi, xong bèn đi đến nhà của anh để chờ.

Lúc sắp 8 giờ thì ngoài cửa có tiếng động, Lâm Thiền Yên nhìn thoáng qua mắt mèo rồi vội vàng mở cửa, Tống Tích đã uống say, nhìn thấy cô thì bỗng chốc nhào tới ôm cô đi vào trong, Lâm Thiền Yên đỡ anh đi vào ngồi xuống, cũng không rảnh lo mấy vị khách ở bên cạnh.

Ở đằng sau có một người đàn ông đã say đuổi tới, trong miệng la hét muốn uống nữa, một cô gái vừa kéo vừa cười mắng anh ta, Lâm Thiền Yên liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là cô gái đã từng theo đuổi Tống Tích, tên là Hứa Tuệ Sam.

Hứa Tuệ Sam cũng giả vờ lơ đãng đánh giá cô, Lâm Thiền Yên đỡ Tống Tích ngồi xuống rồi liền muốn đi rót nước cho bọn họ, nhưng Tống Tích lại ôm cô không buông tay, rất dính cô, ăn ngay nói thật, giờ phút này Lâm Thiền Yên rất là hưởng thụ sự thân mật này.

“Vợ ơi, vợ ăn cơm chưa, sao lại không gọi điện cho anh vậy hở?” Tống Tích nói rồi còn muốn hôn cô, mùi bia trong miệng rất nồng, phả ra khiến mặt Lâm Thiền Yên đỏ hết lên.

“Em đang đợi điện thoại từ anh đấy, được rồi, anh ngồi đây nha, em rót ly trà cho anh uống để tỉnh rượu có được không.” Lâm Thiền Yên dịu dàng dỗ anh.

“Sao vợ anh lại ngoan vậy hở?” Nói xong lại hôn cô một cái.

“Nè nè nè lão Tống cậu xong chưa vậy, có vợ thì ngon lắm chắc.” Bàng Hạ đá chân lên mông anh, Tống Tích ra vẻ muốn đi tẩn anh ta một cái thì bị Lâm Thiền Yên kéo lại.

Hai tên đàn ông say cụng đầu chạm trán nhớ lại chuyện xưa, kể cho nhau nghe những chuyện ngu ngốc của đối phương, Lâm Thiền Yên thoát ra được bèn vội vàng đi pha hai ly nước mật ong, lại rót trà bưng cho mọi người uống, ngoài Bàng Hạ và Hứa Tuệ Sam thì còn có một chàng trai, suốt buổi tới giờ thì không nói gì cả.

Lâm Thiền Yên bưng trà cho anh ta, anh ta khách sáo nói cảm ơn, tự giới thiệu mình là Hầu Quân, là đàn em thời đại học của bọn họ, bây giờ đang lập nghiệp với Bàng Hạ.

“Buổi chiều chúng tôi đã tới, mấy người bọn họ bắt đầu uống ở khách sạn, hoàn toàn không cản được.” Hứa Tuệ Sam giải thích.

Lâm Thiền Yên nở nụ cười mời cô uống trà, sau đó lại vào toilet vắt hai cái khăn nóng đem ra, lúc lau mặt cho anh Tống Tích lại quấn quít thể hiện tình cảm với cô.

Ngồi được một lúc thì Tống Tích bỗng nói muốn dẫn cô đi ăn, vốn cô còn rất đói, nhưng anh đã say thành vậy rồi nên cô cũng không muốn ra ngoài nữa, đành nói mình đã ăn rồi.

Tống Tích không đồng ý, mấy người bọn họ đến quán đồ nướng, sau khi Tống Tích ngồi xuống thì vẫn luôn ôm cô nhìn cô ăn, nhìn đến độ Lâm Thiền Yên thấy rất ngại, căng da đầu ăn thật nhiều nói mình đã no.

Mấy người bọn họ phải về khách sạn, lão Chu nhờ một cậu bé trong tiệm đưa đám Bàng Hạ về, sau đó giúp Lâm Thiền Yên đỡ Tống Tích về nhà.

Sau khi Lão Chu ra về, Tống Tích ông cô đi về phía phòng, anh uống say rất nặng, lúc Lâm Thiền Yên bị đè lên trên giường thì cảm thấy thiếu chút nữa mình đã không thể hít thở.

Tống Tích hăng hái hôn cô, Lâm Thiền Yên ghét bỏ tránh khỏi cái miệng đầy mùi rượu của anh, anh lại càng giống đứa bé không được kẹo liếʍ mυ"ŧ cô, giữa lúc dây dưa không biết quần áo cô đã bị cởi ra từ khi nào, áo hai dây ôm lấy bộ ngực, sau khi nằm xuống áo ngực ép ngực thành một khe rãnh thật sâu, Tống Tích vùi mặt vào bên trái hôn một cái, lại cắn bên phải một cái.

Đang ầm ĩ thì điện thoại của anh bỗng vang lên, Lâm Thiền Yên cố hết sức móc điện thoại từ túi quần anh ra, người gọi là Hứa Tuệ Sam.

“Alo, Tống Tích anh đã về chưa?” Giọng nói nũng nịu truyền tới từ đầu bên kia, cô nghe thì chỉ thấy sự quyến rũ trần trụi.

“Tôi là Lâm Thiền Yên, bọn tôi đã về rồi, anh ấy đang ngủ, bọn cô về khách sạn an toàn rồi chứ?” Lâm Thiền Yên hỏi.

“Ờ, vừa về tới nơi, vậy cô chăm sóc anh ấy tốt đi nhé.” Hứa Tuệ Sam nói.

Lâm Thiền Yên rất tức giận, cô muốn nói là bạn trai của tôi thì đương nhiên tôi sẽ chăm sóc rồi, cần cô nhắc sao! Đang muốn tức giận cúp điện thoại thì Tống Tích ở trên người bỗng bò dậy hôn cô một cái rõ to, nói, “Người vợ thơm quá đi à, cho anh ăn ngực có được không?”

Đầu bên kia liền cúp điện thoại, Lâm Thiền Yên vui vẻ hôn anh một cái, sau đó đỡ anh nằm xuống, Tống Tích còn nhớ rõ yêu cầu của mình, kéo cô nằm xuống rồi đẩy áσ ɭóŧ cô lên ngậm lấy núʍ ѵú mυ"ŧ.