Chương 18: AV

Mấy ngày gần đây Tống Tích lại bắt đầu bận rộn công việc gì đó ở bên Bắc Kinh, cũng may bây giờ nhân viên trong tiệm vẫn đủ, sau khi Tiểu Khải khai giảng, mợ anh rảnh rỗi vừa lúc tới trông siêu thị giùm luôn, nhưng bà cũng không lấy tiền lương, Tống Tích biết suy nghĩ của bà nên cũng không cưỡng cầu, nhưng mỗi ngày sẽ bảo người trong tiệm đưa ba bữa cơm tới cho bà.

Mỗi ngày sau khi Lâm Thiền Yên tan tầm sẽ luôn đến tiệm xem, có đôi khi sẽ giúp nhà bếp xiên đồ ăn thành xâu, hết bận rồi sẽ về căn nhà nhỏ tìm Tống Tích, nếu cô không đến thì Tống Tích có thể ngồi bất động trước màn hình máy tính mấy tiếng luôn, Lâm Thiền Yên mua một vài máy mát xa, gối kê bla bla tốt chút để anh ngồi cho thoải mái.

Tống Tích chạy theo hạng mục đó hơn nửa tháng không kể ngày đêm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày, thế là anh nói muốn đưa cô đi chơi xung quanh đây vào cuối tuần, Lâm Thiền Yên thấy thương anh bèn nói không đi đâu cả, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Thứ 6, tan tầm, Lâm Thiền Yên ăn xong cơm mẹ nấu liền mang đồ ăn đi tìm Tống Tích. Vừa khéo Tống Tích cũng chưa ăn cơm, cầm mấy cái bánh bao nhà làm ăn lót dạ.

Trên đường đi Lâm Thiền Yên có nhận được điện thoại nói cô phải gửi một bản tài liệu cho lãnh đạo, may là cô luôn mang USB theo người, liền gửi bằng máy tính của Tống Tích.

Lúc đăng nhập vào tài khoản WeChat của mình để gửi cho lãnh đạo, bỗng nhiên có tiếng nhắc nhở đã download thành công, Lâm Thiền Yên nhìn tên file, cô không hiểu dòng chữ tiếng Nhật trên đó, nhưng cô hiểu đuôi avi (1) có nghĩa là gì, cô ấn vào open file location, trong đó không chỉ có vài video ngắn mà còn có rất nhiều ảnh 18+, cô click mở đại một tấm ra, trong ảnh là một người đàn ông đang liếʍ nơi riêng tư của người phụ nữ, cô lập tức mặt đỏ tim đập khép máy tính lại.

(1) Đuôi avi: Loại dạng file có thể lưu trữ cùng lúc nhiều thông tin, video/audio khác nhau.

Tống Tích nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua, anh thấy cô với khuôn mặt đỏ bừng, đang ngồi dưới đất khóc, anh bèn vội vàng đi tới ôm cô hỏi có chuyện gì vậy.

Lâm Thiền Yên nhìn anh giận tới nỗi khóc lóc, cũng nói không nên lời, Tống Tích vô cùng sốt ruột liên tục hỏi cô, nhưng cô vẫn không nói gì, sau một lúc lâu bỗng nhiên đẩy mạnh anh ra rồi chạy ra ngoài.

Tống Tích bị đẩy ngã xuống đất, anh vội vàng mở máy tính ra thì nhìn thấy file folder kia của anh đã bị mở ra, lập tức phản ứng lại liền đuổi theo.

Còn chưa chạy đến dưới lầu đã đυ.ng phải Lâm Thiền Yên đang chạy về lại, cô tức giận đẩy anh ra rồi chạy lên lầu, Tống Tích vội vàng đuổi theo kịp.

Lâm Thiền Yên đi vào phòng cầm lấy túi xách và điện thoại mình để quên rồi định đi, nhưng Tống Tích đã khóa trái cửa rồi đứng chặn ở đó không cho cô đi, Lâm Thiền Yên nhìn anh rồi ngồi xổm xuống đất bắt đầu khóc.

“Nghe anh giải thích có được không.” Tống Tích ôm cô nói.

“Anh còn muốn giải thích gì? Anh tình nguyện xem mấy cái thứ đó cũng không muốn chạm vào em! Lúc ở làng du lịch cũng vậy, anh đã khó chịu đến thế rồi nhưng vẫn không chịu làʍ t̠ìиɦ với em. Anh không thích em!” Lâm Thiền Yên khóc lóc lên án, vô cùng tủi thân, rõ ràng cô đã chủ động tới vậy, vốn cô còn cho rằng là anh tôn trọng cô, bây giờ xem ra thì làm gì phải chứ.

“Không phải đâu, Tiểu Yên, anh không chạm vào em là bởi vì...” Tống Tích nắm tay cô giải thích.

“Bởi vì anh sợ anh lên giường với em thì phải chịu trách nhiệm với em! Anh biết nếu anh xảy ra quan hệ với em thì cuối cùng sẽ không có cách nào thoát khỏi em được!” Lâm Thiền Yên cắt ngang lời anh nói, nói xong rồi cô lại ngồi xổm xuống đất khóc tiếp.

Tống Tích cảm thấy vô cùng luống cuống, chỉ có thể không động đậy ngồi dưới đất vỗ lưng cô để cô bình tĩnh lại.

Lâm Thiền Yên khóc đủ rồi liền đứng dậy muốn đi.

“Anh chưa từng lên giường với bất kì cô gái nào khác.” Tống Tích nói, Lâm Thiền Yên nghe vậy liền dừng chân lại xoay người nhìn anh.

Tống Tích thở dài cam chịu đi tới nắm tay cô đến ngồi xuống sô pha.

“Anh chưa từng làm chuyện đó, anh biết em cũng là lần đầu tiên, nên anh không hy vọng lần đầu tiên của em sẽ không dễ chịu, anh sợ sẽ khiến em bị thương, thế nên anh mới phải xem những thứ đó.” Tống Tích thật sự cắn răng nói ra từng chữ một.

“Thật vậy sao?” Lâm Thiền Yên đỏ mặt, vì sự gây rối vô cớ mới nãy của mình, cũng vì những lời này của anh.

“Ừm.” Tống Tích đỡ trán đáp lại.

“Chỉ cần là anh thì đó chính là tốt nhất.” Lâm Thiền Yên nhào vào lòng anh, nhỏ giọng nói.

"Thế nên anh thật sự thích em, anh sẽ kết hôn với em có đúng không?” Lâm Thiền Yên vẫn hy vọng nghe được anh chính miệng nói ra.

Tống Tích nhìn cô gái với vẻ mặt chờ mong trong ngực, thật sự thấy cực kỳ bất đắc dĩ, ôm chặt lấy cô, nói ở bên tai cô, “Em đã quên lúc ở làng du lịch anh nhìn em mà cứng thành cái gì sao? Sau khi em ngủ ông đây đã cứng suốt cả đêm, thật muốn lay em dậy làm chết em, em còn cảm thấy là anh không thích em nữa sao?”

“Hì hì.” Cuối cùng Lâm Thiền Yên cũng vui vẻ lại, “Vậy thì là khi nào đây?”

Vốn Lâm Thiền Yên không để bụng chuyện thời gian, nhưng lần này ầm ĩ như vậy khiến cô cảm nhận được sự gấp gáp xưa nay chưa từng có, muốn giao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông này, muốn sinh ra sự gắn liền thân mật nhất với anh.

“Em một hai cứ muốn anh ăn em luôn bây giờ có phải không!” Tống Tích nén giận hỏi, cô nghe thấy mà trong lòng toàn là ngọt ngào.