Chương 57: Nguyên tiêu (2)
>Cơm chiều xong, đột nhiên Tử Phúc hỏi Thẩm thị, "Nương, trong nhà có cành tùng chưa?"
"Chết, hỏng rồi, ta quên mất việc này. Các con đến nhà tam thúc xin chút đi, à, nói với tam thúc rằng mai có khách đến nhà, hôm sau hẵng đi tìm cây hoa quế."
Tử Phúc cùng Tử Lộc ra ngoài, Tử Tình cũng không hỏi bọn họ muốn cành tùng làm gì, sợ lòi. Một lát, hai người bọn họ liền khiên một nhánh tùng lớn về, Tử Tình mới biết lấy nhánh tùng làm gì, cắt ra rồi cột lại thành từng cái đuốc.
Trời vừa tối, Tử Phúc dùng đá lửa đốt một cái đuốc, sau đó để mỗi nhánh tùng cách nhau khoảng 1 mét ở tường viện, nhánh tùng cũng cao tầm 1 mét, rồi đốt tất cả, một vòng lửa chói lọi, Tử Tình tim đập loạn xạ, lỡ đốt luôn nhà thì sao, a phi (tiếng nhổ nước bọt), miệng quạ đen, Tử Tình tự đánh mình một cái.
Khó trách Tử Tình ra ngoài thấy nhà nào cũng có chỗ tường bị đen, hơn nữa lại vệt đen cách đều nhau, chắc nơi này không có tiền làm hoa đăng, nên tự dùng củi đốt, Thẩm thị nói, lửa ba mươi, hoa đăng mười lăm đều phải để cháy lâu.
"Nương, đây đâu phải hoa đăng, là củi mà?" Tử Tình hỏi.
"Đốt cháy lâu như vậy thì khác nào hoa đăng? Ngươi cho rằng đây là hoa đăng trong thành sao? Nông dân làm gì có tiền, các ngươi ra ngoài xem đi, sáng trưng luôn." Thẩm thị nói.
Tử Phúc dẫn Tử Tình, Tử Lộc, Tử Thọ đi ra cửa nhìn, phát hiện nhà nhà đều đốt một đống lửa ở góc: "Đại ca, vì sao không làm hoa đăng? Không phải là dùng ít cành trúc chẻ ra rồi bẻ thành hình, sau đó dán giấy lên, cho ngọn nến nữa là được mà."
Tử Phúc sờ sờ đầu Tử Tình: "Tình nhi nói loại hoa đăng trong thành à, thật náo nhiệt. Chúng ta ở nông thôn không có bán, chờ sang năm đại ca nhất định sẽ mua cho Tình nhi một cái hoa đăng." Tử Phúc hứa hẹn.
Tử Tình lại nghĩ tới sang năm có thể trát đèn l*иg màu đỏ bán, đỏ thẫm đèn l*иg hướng cửa nhất quải, nhiều vui mừng.
Về nhà, lửa còn đang cháy, vài người vây quanh sưởi ấm, cũng không biết là giờ nào, Tăng Thụy Tường nói với Tử Phúc: "Đốt pháo đi."
Ở chỗ đất trống trong sân, Tử Phúc chuẩn bị một dây pháo, Tăng Thụy Tường chuẩn bị một cái thùng gỗ đựng nước, đứng bên cạnh, chờ Tử Phúc đốt xong, hắn tát nước nước tứ phía, Tăng Thụy Tường con lẩm nhẩm bốn phương: "Nếu có chỗ làm thần tiên không hài lòng thì xin thần tiên bỏ qua, hôm nay cung tiễn thần tiên về nhà, nhất định phải tìm được đường về. . ." Lúc này Tử Tình buồn cười mà không dám cười.
Hôm nay thật sự là khôi hài, Tử Tình vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ nửa ngày: “Haizz, xin lỗi các vị tổ tiên, tiểu nữ bốc đồng, không nên cười các vị tổ tiên." Tử Tình lải nhải xong, sợ trách tội tổ tông. Bỗng nhiên, lại cười ha ha lên, đến lúc nàng thấy một loạt ánh mắt nghi ngờ mới xấu hổ.
Tử Tình không biết là lúc nàng mơ cũng cười hắc hắc, làm Tử Phúc cảm thấy khủng hoảng.
Ngày kế, sai khi ăn xong điểm tâm thì Hà thị dẫn người nhà đến, có cả gia đình Thẩm Kiến Nhân, Thẩm Kiến Nhân có chút kiến thức, liếc mắt một cái đa thấy gia cụ trong nhà không tầm thường, cười nói: "Tiểu muội ở còn xa hoa hơn tiểu ca rồi, dùng bộ nội thất tốt vậy, chỉ một năm mà ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Mọi người tham quan căn nhà một lần, có người là lần đầu tiên đến, đều kinh ngạc, nhất là phòng bếp và phòng tắm, Thẩm thị giải thích là còn rất nhiều đồ chưa làm xong, hôm nay thợ mộc nên đến làm tiếp, nhưng ngày mai mới đến được. Ngay cả Tiêu thị cũng nói muốn về nhà chỉnh lại nhà.
Cơm chiều ăn sớm hơn, Hà thị lưu ở lại vài ngày, cả nhà Thẩm Kiến Nhân phải đến bên Tiêu gia, tiểu cữu nương Tiêu thị có chuyện muốn nói với bác chồng, nghe nói Tiêu gia muốn chuyển đi, không biết phải thật không nữa. Những người khác đều trở về, Hà thị và Tử Tình ở phòng phía tây, Tử Phúc và hai đệ đệ ở phía bắc, là căn phòng Thẩm thị dùng trước kia, phía nam là phòng làm việc của người làm gỗ. Thẩm thị cố ý nấu nước cho Hà thị tắm rửa, hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu.
Kế tiếp, Thẩm thị bắt đầu chuẩn bị nhưng thứ cho Tử Phúc, quàn áo, sách vở, giày dép, Thẩm thị còn cố ý mua da dê làm cho trượng phu cùng con trai lớn hai đôi giày, còn thừa thì làm cho Tử Lộc một đôi, đôi giày da của Tử Tình đã mua sẵn sau khi kiếm được tiền. Rương gỗ chương đựng một đống thứ, lúc gần đi, Thẩm thị rất luyến tiếc, lôi kéo tay con không chịu buông, Tử Phúc cũng là tựa vào người Thẩm thị, lần đầu tiên rời xa nương để đi học, tóm lại là cực kì buồn, với lại hắn chưa đến mười một tuổi.
Lúc Tử Phúc đi, vỗ bả vai Tử Lộc, nói: "Đại ca đi rồi thì ngươi nhất định phải trông coi đệ đệ muội muội, tan học về nhà thì đừng lêu lổng trên đường, về nhà sớm để giúp nương làm việc." vành mắt Tử Lộc đỏ ứng, chỉ biết cúi đầu đồng ý.
Tiễn bước Tử Phúc, Tử Lộc cũng phải đi học, Tử Tình làm một cái túi sách, định làm hai quai, nhưng mình chưa làm bao giờ nên làm cái đơn giản, dùng vải bố thô mua ở chợ phiên.
"Nhị ca, thích không? Ta mất mấy ngày mới làm xong đấy."
"Thích, chỉ cần Tình nhi làm là ta đều thích." Tử Lộc ít nói, nhưng Tử Tình vẫn nhìn ra Tử Lộc rất vui khi được đến trường, chạy mấy vòng quanh Tử Tình cùng Tử Thọ mới ra cổng, lại chạy về, nói: "Tình nhi, có việc gì nặng thì ngươi cứ để đó, ta về sẽ làm." Nói xong lại nhanh như chớp chạy đi.
Tử Tình bắt đầu vội vàng trông ươm dưa hấu, lần trước ươm dưa chuột miêu đã nhú ra hai cặp lá, lần này trong nhà có Từ sư phụ ở, qua vài ngày nữa thì Lí sư phụ cũng tới, Tử Tình không muốn bị người phát hiện, tìm vài cái bình, ngay tại nhà gỗ ươm, buổi tối trải rơm giữ ấm, lén lút hai ngày, mau mà không bị phát hiện, lúc này không thể gieo trong tiểu viện, chỉ có thể ươm tiếp ở đất trồng rau, bây giờ ở đó đất trống, người ngoài có đi qua cũng không dễ bị phát hiện. Tử Tình lại chờ Tử Lộc tan học trở về, vụиɠ ŧяộʍ ôm mấy bó rơm trải ra, buổi sáng lại cùng nhau mở ra.
Cải dầu trong viện không còn nhiều, bán được tám chín lượng bạc, Tử Tình hỏi nương là cuốc được chưa? Mấu chốt là Tử Tình không biết cải dầu để bao lâu mới thành phân xanh, sắp tới lão gia sẽ không tới vì biết có Hà thị ở đây.
Tử Tình đang phát sầu nên tìm ai hỏi thì Tăng Thụy Ngọc đến, hắn nói mười ngày là được. Tăng Thụy ngọc lần này tới là để lấy mầm móng cải dầu cùng lúa mạch, làm sáu bảy ngày mới xong.
Tử Tình dùng số phân gà đổ hết lên chỗ đất trồng rau, còn những loại nước máu loãng, rửa gà, rửa thịt đều đổ đi ủ phân. Bảy tám ngày sau, Tử Tình thấy cải dầu hái gần hết, nhờ tam thúc nhổ hết cải dầu, đất trống cũng được san bằng, cho tam thúc tiền công mười ngày, tam thúc cầm 3 xâu tiền, vui rạo rực ra về, làm lòng Tử Tình rất chua xót.
Truyện rất hay đọc đi đọc lại mấy lần rồi