Chương 37: Khıêυ khí©h (2)

“Hai người không phải hàng xóm à?” Lâm Phương kỳ quái.

“Ừ thì, nói là hàng xóm vậy thôi, chứ tôi chưa từng nhìn thấy nó.” Chu Hồng Hà ngồi vào mép giường, nói với hai người: “Thằng nhóc đó do vợ trước của nhà hàng xóm sinh ra, năm 1658 đó không tìm thấy thức ăn cho nên mới đi tham gia quân ngũ, khi đó xưởng chế biến thịt còn chưa có ký túc xá đâu.”

“Sớm như vậy?”

“Đúng vậy, hình như khi đó mới 13-14 tuổi.”

Lâm Phương tính tính tuổi tác, à một tiếng: “Vậy tuổi còn rất lớn.”

“Đúng vậy, nhiều năm nay vẫn luôn ở bên ngoài tham gia quân ngũ, cũng không trở về được mấy lần.”

“Tham gia quân ngũ có phải tiền lương rất cao không?”

“Cái này thím không rõ lắm.” Chu Hồng Hà lắc đầu: “Chắc là rất cao, dù sao cũng đã mười mấy năm. Nhưng mà thím nghe nói hình như không được cất nhắc lên cao, nói không chắc khi nào mới trở lại. Thật ra trở về sớm cũng tốt, trở về được phân phối một công việc còn có thể chăm sóc cho người trong nhà.”

“À ——” Lâm Phương bĩu môi, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Đã biết, cảm ơn thím.”

“Cảm ơn cái gì, chuyện nên làm.” Chu Hồng Hà đứng lên vỗ vỗ quần áo: “Vậy thím tiếp tục đi kiểm tra phòng đây, cháu có vấn đề gì cứ gọi thím bất cứ lúc nào.”

“Được.”



Chu Hồng Hà vừa đi, mẹ Lâm lập tức xụ mặt: “Tôn Hạ Chí ngày nào cũng làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta, mẹ còn tưởng rằng nó có thể giới thiệu cho Nhị Nha người nào tốt lắm.”

“Người này cũng không tệ, mẹ đừng kén chọn quá.”

“Không tệ cái rắm đó?” Mẹ Lâm trừng mắt: “28 tuổi mà còn chưa kết hôn, ai biết có vấn đề gì không.”

“Chưa gặp mặt ai biết được.” Lâm Phương hơi di chuyển thân thể của mình, nhìn trần nhà nói: “Lại nói làm lính mười mấy năm, cho dù xuất ngũ cũng có thể lấy không ít tiền trợ cấp.”

“Bao nhiêu?”

“Con đoán phải hơn 1000 đồng.”

“Nhiều như vậy à……”

“Con đoán vậy thôi.” Lâm Phương nằm trên giường trở mình, mặt hướng về phía mẹ Lâm, cười nói: “Nếu anh ta nhiều tiền mẹ cũng có thể yêu cầu nhiều lễ hỏi chút.”

“Nói bậy bạ cái gì đó, không biết nói chuyện.”

Mẹ Lâm bực mình liếc nhìn cô ta, đi qua kéo chăn lên: “Che bụng lại.”



Đến buổi tối Lâm Niệm mới biết tin Lâm Phương được đưa vào bệnh viện.

Buổi tối khi Tôn Hạ Chí tan làm thuận miệng nói với cô, Lâm Niệm à một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.

Cô không có hứng thú giả vờ làm chị em thân thiết đi thăm bệnh, ai biết vẫn chạm mặt bọn họ.

Hai người chạm mặt vào lúc giữa trưa ngày hôm sau, lúc ấy Lâm Niệm mới vừa mua cơm ở căn tin bệnh viện, quay người lại đã thấy Vương Vinh Võ đỡ Lâm Phương đi tới.

Cô vốn định xem như người xa lạ không chào hỏi luôn, ai ngờ Lâm Phương vậy mà chủ động chào hỏi cô.

“Nhị Nha.” Sắc mặt cô ta còn hơi tái nhợt, hơn phân nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào người Vương Vinh Võ, cười hỏi: “Em tới căn tin ăn cơm à?”

Lâm Niệm liếc mắt nhìn thoáng qua, không để ý đến, vòng qua bọn họ đi tìm vị trí ngồi xuống.

Chưa ăn được bao lâu, phía đối diện đã có ngồi ngồi xuống.

Lâm Phương chỉ huy Vương Vinh Võ đỡ mình ngồi xuống, cười nói với Lâm Niệm: “Nghe nói em sắp đi gặp mặt?”

Động tác Vương Vinh Võ hơi dừng lại, biểu cảm phức tạp nhìn về phía đối diện.

Lâm Phương ngồi nghiêng, dư quang nhìn thấy dáng vẻ này của chồng, trong lòng cáu giận, nụ cười trên mặt lại càng tươi tắn hơn: “Nghe nói là một lão quang côn 27-28 tuổi? Tham gia quân ngũ mười mấy năm cũng chưa được cất nhắc, vừa đi là đi nhiều năm vẫn chưa trở lại.”