Chương 33: Trở Về (1)

Trong lòng bà ta hoảng sợ, cũng không dám quản chuyện của con riêng nữa, cười gượng nói: “Dì đi mua chút đồ nhắm trở về, buổi tối ba cha con uống vài chén cho vui.”

Lý Thúc Bình đối với con trai lớn trở về thật ra hơi vui mừng, giữa trưa ăn cơm cũng uống nhiều hơn mấy chén.

Tửu lượng của ông ta chỉ tàm tạm, uống được vài chén, nới lỏng đai lưng ra lập tức bắt đầu chỉ điểm giang sơn, nói Lý Bá Thành phải làm như thế nào mới được cất nhắc lên trên.

“Con đó, chính là tính cách quá cứng nhắc, không được thủ trưởng thích, phải học tập Trọng Lâm nhiều hơn, đầu óc linh hoạt chút.” Lý Thúc Bình vỗ vỗ bả vai con trai: “Con xem Trọng Lâm kìa, biết làm việc lại biết ăn nói, tốt như vậy lãnh đạo có thể không thích ư? Nếu nó làm lính mười mấy năm giống con, đã sớm thành quan quân, ít nhất cũng đến cấp trung đội trưởng!”

Lý Trọng Lâm nhìn anh kế, thấy sắc mặt anh không thay đổi, mở miệng hỏi: “Anh, anh làm gì ở bộ đội?”

“Huấn luyện.”

“Huấn luyện cái gì?”

“Cái này không thể nói.”

Lý Trọng Lâm à một tiếng, lại hỏi: “Từng lên chiến trường chưa?”

Lý Bá Thành cười cười, gắp viên đậu phộng bỏ vào miệng.



Lý Trọng Lâm nhìn dáng vẻ này của anh, nghĩ chắc anh chưa từng lên chiến trường, bĩu môi hơi khinh thường.

“Anh làm bộ binh à?”

Lý Bá Thành nói: “Không khác lắm.”

Hai anh em vốn dĩ không thân thiết, chủ đề có thể trò chuyện không nhiều lắm. Lý Bá Thành lại không nói chuyện gì mới lạ thú vị, Lý Trọng Lâm chỉ hỏi vài câu đã cảm thấy không thú vị, buông chén đũa tìm Đinh Hồng Lan đòi tiền.

“Con tiêu hết tiền rồi?” Đinh Hồng Lan nói rồi đưa hai đồng qua.

“Lần trước con dùng tiền mời Tôn Lỗi ăn cơm.” Lý Trọng Lâm thu tiền xong thì chuẩn bị đi.

“Buổi tối con về sớm chút.” Đinh Hồng Lan tiễn con trai đến cửa, thấy cậu ta xuống lầu mới đóng cửa lại, xoay người cười nói với Lý Bá Thành: “Em trai con không ở yên được.”

Lý Bá Thành gật đầu: “Nó còn trẻ.”

“Đừng nhìn nó nhỏ tuổi, thật ra rất có ý tưởng, những người bạn nó chơi cùng đều có bản lĩnh, Tôn Lỗi kia chính là con trai của trưởng đồn công an chỗ chúng ta.”

Đinh Hồng Lan cười giới thiệu, trong lời nói thể hiện rõ sự tự hào.



Vì thế Lý Bá Thành cũng phụ họa một câu: “Rất lợi hại.”

Cơm nước xong, Lý Bá Thành ra ngoài trở về nhà khách, Đinh Hồng Lan dọn dẹp lại đồ vật trong nhà, cầm mấy viên kẹo đến nhà bên cạnh.

Nhà bên cạnh còn đang ăn cơm, Đinh Hồng Lan gõ cửa.

Chu Hồng Hà mở cửa, sự bực bội treo ở trên mặt: “Bà tới làm gì?”

“Mới vừa ăn cơm rồi à?” Đinh Hồng Lan mang theo gương mặt tươi cười, chia kẹo trong tay cho cháu nhà Chu Hồng Hà.

Kẹo đối với trẻ con mà nói luôn là thứ hiếm lạ, mấy đứa bé nhận được kẹo đều mặt mày hớn hở.

Sắc mặt Chu Hồng Hà bởi vậy mà trở nên tốt hơn chút, hỏi Đinh Hồng Lan: “Có chuyện gì ư?”

Đinh Hồng Lan kéo Chu Hồng Hà vào trong phòng: “Hôm nay thằng cả nhà tôi đã về rồi.”

Chu Hồng Hà xụ mặt: “Chẳng lẽ bà muốn tôi giật dây giúp bà nữa hả? Lần trước người ta đã nói người ta không muốn rồi.”

“Haiz, tôi cũng biết việc này do chúng tôi làm không đúng, liên lụy bà bị ủy khuất. Vốn dĩ tôi cũng không muốn mở miệng nhờ bà nữa, nhưng không ngờ nó im lặng không nói tiếng nào đã trở về.” Đinh Hồng Lan thở dài: “Nó già cái đầu rồi, vẫn còn chưa kết hôn, nếu lại trì hoãn nữa, chắc tôi sẽ bị mỗi người một ngụm nước bọt dìm chết mất thôi.”