Chương 30: Giục Cưới (1)

Tôn Hạ Chí để Lâm Niệm chiếm chỗ ngồi, còn bản thân thì đi xếp hàng mua cơm, dì thật sự mua một chén thịt kho tàu.

Thịt kho tàu vừa để lên bàn, Tôn Hạ Chí lập tức gắp một chiếc đũa bỏ vào chén Lâm Niệm: “Nào, cháu ăn đi.”

Lâm Niệm cúi đầu nói cảm ơn, gắp thịt cho vào miệng, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm khóc sau những chuyện xảy ra gần đây, khi cô khóc rất an tĩnh, nước mắt lại chảy rất dữ dội, như thể muốn khóc ra hết tất cả sự ủy khuất dồn nén trong lòng mấy ngày nay.

Tôn Hạ Chí nhìn mà khó chịu trong lòng, chóp mũi cũng hơi lên men.

Dì chống cằm, dùng một bàn tay khác lau khóe mắt, tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Được rồi đừng khóc nữa, không có gì đáng để đau lòng, sau này chúng ta không để ý tới bọn họ nữa.”

Lâm Niệm gật gật đầu, mu bàn tay lau vệt nước mắt trên mặt, ngước đôi mắt sưng đỏ nói: “Bây giờ cháu ổn rồi.”

Ngày Lâm Phương kết hôn cũng chính là hôm nay, bức thư Lý Thúc Bình gửi trải qua quãng đường dài bôn ba cuối cùng cũng tới tay Lý Bá Thành.

Việc này đối với Lý Bá Thành mà nói ngược lại là một chuyện mới mẻ, tham gia quân ngũ mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cha anh viết thư gửi đến.

Một lá thư hơi mỏng, Lý Bá Thành không tưởng tượng được bên trong sẽ là chuyện gì.

Anh nhìn chằm chằm con tem trên lá thư một lúc lâu, mở lá thư, rút giấy viết thư ra.

Khi giấy viết thư bị lấy ra, đồng thời một tấm ảnh chụp cũng rớt ra.

Lý Bá Thành kinh ngạc.

Trên ảnh chụp là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt còn hơi non nớt, mặc quân trang, thân hình hơi gầy, có cảm giác mâu thuẫn vừa cứng cỏi vừa yếu ớt.



Anh chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức dời ánh mắt, mở giấy viết thư ra.

Thư Lý Thúc Bình viết cho anh rất ngắn, nhiều năm không nói chuyện, ông ta cũng không nói được lời dịu dàng gì đối với đứa con trai này, chỉ nói anh đã chừng đó tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cho nên trong nhà tìm cho anh một đối tượng, yêu cầu anh xin nghỉ trở về gặp mặt người mà nhà anh đã chọn.

Từ gặp mặt này đối với Lý Bá Thành mà nói cũng không xa lạ, lãnh đạo bộ đội thường xuyên thảo luận đề tài này với anh, nhưng cách làm không trải qua sự đồng ý của anh đã gửi ảnh chụp tới đây vẫn là lần đầu tiên.

Ảnh chụp rớt trên bàn dường như trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay, khiến anh không biết phải xử lý như thế nào.

Không thể ném, cũng không dám nhìn thêm mấy lần, bỏ trong lá thư sợ bị mất, nhét trong ngăn kéo lại sợ bị người khác vô tình nhìn thấy.

Tay anh chống trán, giữa mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn thoáng qua lại rơi xuống trên ảnh chụp, ngón cái và ngón trỏ mở ra đo độ rộng khuôn mặt cô, đến khi phản ứng kịp lại lập tức dời ánh mắt, cảm giác trên mặt nóng phát hoảng.

“Cốc cốc.”

Có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Lý Bá Thành là tìm đồ che ảnh chụp lại, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới lên tiếng: “Vào đi.”

“Phó đoàn trưởng Lý, sư trưởng Lưu sư bộ bên kia tìm anh.”

“Được, tôi biết rồi, tôi qua liền.”

Lý Bá Thành đứng dậy dọn dẹp lại đồ vật bị rơi xuống, lúc chuẩn bị đi lại nhìn thoáng qua mặt bàn, sau một hồi do dự, vẫn cầm đồ vật trên bàn để qua chỗ khác, lấy ảnh chụp và giấy viết thư cùng nhét vào trong bức thư, để vào trong ngăn kéo.

Ở sư bộ bất kỳ lúc nào cũng là khung cảnh mọi người bận rộn, Lý Bá Thành đi đến cửa văn phòng sư trưởng, gõ cửa nói một tiếng báo cáo.

“Vào đi.”

Lý Bá Thành mở cửa đi vào kính lễ: “Thủ trưởng ngài tìm tôi?”