Chương 28: Ảnh Chụp (2)

Cảm giác trong lòng cô khó có thể gọi tên, như lọ gia vị bị đổ trong phòng bếp, vừa chua xót vừa đắng chát.

Lâm Niệm biết cha mẹ bất công, lại không nghĩ rằng trái tim bọn họ có thể tàn nhẫn đến mức độ này, vì Lâm Phương có thể hoàn toàn không màng sống chết của cô.

Tôn Hạ Chí nhìn cháu ngoại gái đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trạng thái cả người đều thay đổi.

Lưng ưỡn thẳng tắp, sắc mặt trắng bệch lại còn cố chấp ngẩng hàm dưới, giống một cây cung đã kéo đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.

Dì chỉ từng nhìn thấy Lâm Niệm với trạng thái như vậy một lần, chính là lần Lâm Phương và Vương Vinh Võ lăn tới trên giường, cô tìm người đến tận nhà bắt gian.

Nghĩ vậy, Tôn Hạ Chí không khỏi lo lắng: “Nếu không thoải mái thì chúng ta về trước đi, bữa cơm này ăn cũng không thú vị.”

Lâm Niệm lắc đầu, nói không sao: “Ăn xong lại đi.”

Cô không muốn, Tôn Hạ Chí khuyên hai câu cũng hết cách, chỉ có thể chú ý trạng thái của cô nhiều hơn.

Tới gần 12 giờ, cuối cùng Vương Vinh Võ và Lâm Phương cũng xuất hiện.

Hôm nay Lâm Phương mặc một cái váy màu đỏ, tóc buộc gọn sau đầu, cài một đóa hoa, trên mặt bôi phấn còn trắng hơn cổ vài tông, mặt nở nụ cười tươi, ngay cả nướu răng cũng lộ ra.

Cặp đôi tiến hành tuyên thệ dưới sự dẫn dắt của người chứng hôn, tuyên thệ xong nhà ăn bắt đầu bưng đồ ăn lên.

Trên bàn tiệc mừng có rất nhiều món ăn, mấy món được bưng lên liên tục là thịt, người đến dự ăn đến mức miệng bóng dầu.

Khi những người khác động đũa, hai người Vương Vinh Võ và Lâm Phương bắt đầu đi kính rượu mọi người, rất nhanh đã đến bàn Lâm Niệm ngồi.

“Chị còn tưởng rằng hôm nay em gái không tới đó.” Lâm Phương cười rất thoải mái, mang theo sự trương dương của người thắng, giơ chén rượu lên với Lâm Niệm: “Ăn nhiều chút, không cần tiết kiệm cho chị gái.”



Lâm Niệm nhìn chằm chằm cô ta không nói lời nào, bầu không khí trên bàn dần dần trở nên đình trệ.

Có người muốn thay đổi bầu không khí, lại bị người bên cạnh ngăn cản.

Quan hệ của chị em nhà họ Lâm chính là một mớ chỉ rối, người khác tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.

Lâm Phương bị nhìn chằm chằm đến mức mất, nụ cười tươi gần như biến mất, không vui hỏi: “Vẻ mặt này của em gái có ý gì thế, không vui khi thấy chị kết hôn? Hay em cảm thấy chị cướp chồng của em, nhưng cũng không thể trách chị được, ai kêu bản thân em……”

Cô ta không nói hết câu, nhưng ngoại trừ Tôn Hạ Chí, người khác đều nghe hiểu ý nửa câu sau của cô ta.

Lâm Niệm cong cong khóe môi: “Tôi không trách chị.”

Cô cầm đũa gắp ít thịt cá, đưa đến trước mặt Lâm Phương, nói: “Chỉ uống rượu thôi không tốt, ăn chút gì lót bụng đi.”

Thịt cá vừa đưa tới gần, mùi tanh thoang thoảng của thịt cá lập tức tấn công lỗ mũi Lâm Phương, dạ dày rất nhanh cuộn lên.

Lâm Phương chịu đựng cảm giác ghê tởm từ chối: “Không cần, chị không đói bụng!”

Cô ta muốn đi, lại bị Lâm Niệm giữ chặt: “Ăn chút đi, thịt cá cũng đâu có độc.”

Thịt cá bị đưa đến bên miệng, cảm giác buồn nôn dưới dạ dày Lâm Phương căn bản không đè nén được, một tay đẩy Lâm Niệm ra, che ngực nôn khan.

Trên hôn lễ, cô dâu vốn chính là tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người, một loạt động tác này của Lâm Phương lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người nhìn qua.

Mẹ Lâm từ xa nhìn thấy, sắc mặt chợt thay đổi, lập tức đứng dậy chạy tới, đỡ Lâm Phương đang cúi người nôn nước chua, mạnh mẽ giải thích: “Ngày hôm qua con bé rất vui vẻ, vừa không cẩn thận đã trứ lạnh.”