Chương 23: Chụp Ảnh (1)

Trước khi bà cụ Đinh tới đã chuẩn bị tâm lý cô gái không tốt đẹp như người giới thiệu thổi phồng, lại không nghĩ rằng có vấn đề lớn như vậy.

Vậy mà cô không thể sinh!

Bà cụ Đinh cảm thấy rất tức giận, vậy họ Chu giới thiệu loại mặt hàng này, là muốn cháu ngoại bà ta tuyệt hậu sao?

Bà cụ nổi giận đùng đùng trở lại nhà con gái, nói việc này với Đinh Hồng Lan.

“Họ Chu còn ở đây không? Mẹ tìm nó tính sổ.” Bà cụ Đinh chống nạnh nói: “Mẹ hỏi thử xem nó có thù oán gì với nhà chúng ta, tại sao lại hại người như vậy!”

Sắc mặt Đinh Hồng Lan cũng rất khó coi, nhưng bà ta bình tĩnh hơn một chút: “Chắc là bà ta cũng không biết.”

“Không biết mà còn giới thiệu đại cho người khác? Sau này con đừng lui tới với người hàng xóm này của con nữa.”

Đầu lưỡi Đinh Hồng Lan liếʍ rang hàm trên, cắn môi tự hỏi chuyện gì đó.

Bà cụ Đinh ghét bỏ: “Con còn đứng đây suy nghĩ cái gì? Mau đi từ chối nó đi.”

“Không vội.”

“Như này cũng không vội, chẳng lẽ con thật sự định để Trọng Lâm cưới một người không thể sinh về?”

“Sao có thể?” Đinh Hồng Lan phủ nhận, ghét bỏ mẹ bà ta lải nhải: “Con đang nghĩ chuyện này.”

“Nghĩ chuyện gì?”

Đinh Hồng Lan chậc một tiếng, nghiêng đầu nói với bà cụ: “Thằng cả trong nhà hình như vẫn chưa kết hôn?”



“Thằng cả nào?” Bà cụ Đinh không nhớ rõ.

“Chính là thằng nhóc do vợ trước kia của Thúc Bình sinh.”

“À —— nó hả!” Bà cụ nhớ ra có một người như vậy, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Con muốn giới thiệu người cho nó, nó bao nhiêu tuổi rồi, đã 25 chưa?”

Đinh Hồng Lan tính tính: “Chắc là 27 hay 28 gì đó.”

“Lớn như vậy mà vẫn chưa kết hôn?”

“Chắc là chưa.” Đinh Hồng Lan nói, tuy rằng quan hệ giữa đứa con riêng này và trong nhà rất nhạt, bình thường cũng hiếm khi trở về, nhưng nếu kết hôn vẫn sẽ gửi thư thông báo.

“Con chưa từng nghe Thúc Bình nói.”

Bà cụ Đinh nghĩ nghĩ: “Vậy thì có thể.”

Bà ta lấy lại tinh thần, ngồi vào bên cạnh con gái: “Tuổi lớn như vậy, đoán chừng nó cũng sắp xuất ngũ, nhanh chóng cưới một người vợ về. Nó không kết hôn, Trọng Lâm nhà chúng ta kết hôn trước cũng không hay.”

“Con chính là nghĩ như vậy.” Đinh Hồng Lan đắc ý nhìn mẹ già của bà ta: “Lớn tuổi không thể kén cá chọn canh, chọn con bé đó vừa lúc.”

Bà cụ Đinh vỗ tay một cái, nói hay lắm, sau đó lại lo lắng: “Con rể có đồng ý không?”

“Vì sao không đồng ý?” Đinh Hồng Lan ngẩng cằm: “Cô gái 18 tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, còn là học sinh cấp ba, còn lựa chọn nào tốt hơn nữa à?”

“Con bé đó không phải không thể sinh sao?”



Đinh Hồng Lan liếc mắt: “Chúng ta đâu có biết.”

Bà cụ Đinh bừng tỉnh hiểu ra, cười đến mức hiện ra nếp nhăn trên mặt: “Vẫn là con gái mẹ thông minh!”

“Còn phải nói!”

Đinh Hồng Lan nhướng mày, đứng dậy đi đến nhà bên cạnh, kêu Chu Hồng Hà hai lần.

“Tới liền!”

Chu Hồng Hà đáp lời rồi đến mở cửa, mang theo một gương mặt tươi cười, hỏi Đinh Hồng Lan: “Thế nào?”

“Đương nhiên là tốt.” Đinh Hồng Lan cười nói

“Vậy chọn một ngày để Trọng Lâm gặp mặt con bé đó?”

“Trước không vội, gần đây Trọng Lâm đang bận chuyện khác, không có thời gian rảnh, bà hỏi bên kia có thể cho một bức ảnh không?”

Chu Hồng Hà nghi ngờ: “Chúng ta cũng không ở xa lắm, cần ảnh chụp làm gì?”

Đinh Hồng Lan làm ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Bà cũng biết Trọng Lâm nhà của chúng tôi rồi đó, rất thẹn thùng, tự nhiên bắt nó gặp mặt rồi nói chuyện với người ta chắc nó cũng không biết nói chuyện như thế nào, đến lúc đó con gái nhà người ta chướng mắt nó thì sao đây? Tôi nghĩ, trước tiên để nó xem ảnh chụp, chuẩn bị tâm lý trước đã, mắc công nó da mặt mỏng ngại bắt chuyện với người ta.”

“Cũng đúng.” Chu Hồng Hà gật gật đầu, cảm thấy bà ta nói có lý, vì thế bèn nói: “Ngày mai tôi giúp bà hỏi thử xem.”

“Vậy làm phiền bà.” Đinh Hồng Lan nói: “Nếu hai đứa nó thành đôi, tôi mời bà uống một ly cảm ơn bà đã làm mai.”

“Được được được, vậy tôi chờ!”